Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chưa xa đã nhớ

2015-08-06 10:07

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi sợ cảm giác trót yêu mến ai đó, để rồi tròn một năm sau, dù muốn hay không tôi buộc phải bước ra khỏi cuộc sống của họ. Không có khởi đầu thì sẽ không có kết thúc. Lời tạm biệt vì vậy mà có thể thốt ra dễ dàng hơn.

***

Chưa xa đã nhớ
Cô bạn tóc dài
Chưa hợp đã tan
Tình đầu nắng mai
Hoa bên cửa sổ
Chưa nở đã tàn
Tháng năm vội vàng
Chưa xa đã nhớ…


Thành phố của cậu vừa qua mùa nắng, hôm nay rào rào đổ xuống một trận mưa lớn.

Tôi đang ngồi trong lớp, một tai gắn earphone, tai còn lại chăm chú lắng nghe tiếng mưa rả rích. Thanh thắc mắc rút cuộc tôi đang nghe nhạc hay nghe mưa. Tôi không đáp, lấy bên earphone còn lại gắn lên tai cậu:

- Nói cho mình biết, giờ cậu đang nghe nhạc hay nghe mưa?

Thanh ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ không tìm ra đáp án nên chẳng thèm trả lời tôi.

Tôi mơ hồ trông thấy mưa sà xuống bên khung cửa sổ, và ngón tay ai đó chậm rãi đặt lên lớp kính mờ sương, ngoằn ngoèo vẽ một con số…

tuổi học trò

- Số tám à? Có ý nghĩa gì vậy Thanh? – Tôi nghiêng đầu nhìn cậu.

- Tám ngày nữa chúng mình tốt nghiệp rồi…

Thuở còn ngây ngô, ai mà chưa từng một lần xòe bàn tay đếm ngón tay. Người ta thường đếm từ một đến mười, tôi khác người nên đếm từ mười đến một.

- Mười.

- Chín.

- Tám…

- Sau tám là gì bố nhỉ? – Tôi nhìn bố cầu cứu.

Hồi đó tôi không hiểu câu trả lời của ông lắm:

- Sau tám sẽ chẳng có gì, nếu như người ta không còn muốn đếm.

Tôi cũng không muốn đếm nữa.

***

Trong ký ức của tôi, bố là một người hết mực thương yêu gia đình, yêu đến độ ông không chịu được phải xa mẹ con tôi, dù chỉ một phút, một giây. Có lẽ cũng bởi lý do này mà suốt những năm ngược xuôi Nam Bắc vì công chuyện làm ăn, ông luôn kéo cả nhà đi cùng. Mỗi năm một thành phố khác nhau, tôi nghe từ “chuyển nhà” và “chuyển trường” đã quen thuộc hơn cả từ “ăn cơm”.

Đợt chuyển nhà gần nhất là gần một năm trước (chính xác là một năm trừ tám ngày). Đó là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Sài Gòn…

Trường mới, lớp mới, và cả những người bạn mới… Tất cả khiến tôi không khỏi bỡ ngỡ. Tôi chưa bao giờ có bạn thân, càng không dám chủ động kết thân với ai. Tôi sợ cảm giác trót yêu mến ai đó, để rồi tròn một năm sau, dù muốn hay không tôi buộc phải bước ra khỏi cuộc sống của họ. Không có khởi đầu thì sẽ không có kết thúc. Lời tạm biệt vì vậy mà có thể thốt ra dễ dàng hơn.

Tôi vẫn luôn tin như thế, cho đến ngày tôi gặp Thanh.

Một năm trước, tóc Thanh chưa dài như bây giờ. Tôi luôn thắc mắc tại sao từ khi quen nhau, tôi chưa hề thấy cậu cắt tóc, sau chợt nhớ ra có lần từng lỡ miệng:

- Mình thích con gái để tóc dài.

Tôi không thể ngừng huyễn hoặc bản thân cậu ấy để tóc dài là vì tôi. Tôi không dám hỏi, vì sợ đáp án khiến tôi thất vọng. Dù sao sớm muộn cũng phải xa nhau, hãy để tôi tự dối lòng một chút.

Tôi sẽ mãi không quên ngày đầu tiên ở lớp mới. Trong khi mọi người nhao nhao dò xét đứa học sinh mới chuyển đến là tôi, duy chỉ có Thanh trầm lặng ngồi trong góc, không ngừng hí hoáy viết bài. Ngay từ đầu, cậu đã khác biệt với tất cả mọi người.

Tình bạn giữa chúng tôi bắt đầu khi cô giáo xếp tôi ngồi cạnh cậu. Cậu chào đón tôi bằng nụ cười he hé trên môi, còn tôi bối rối chẳng nói được câu nào.

- Chào bạn mới! Cậu tên gì?

Tôi nhìn cậu, và cậu cũng nhìn tôi:

- Mình tên là…

Bị cuốn vào đôi mắt trong vắt ấy, tôi ấp úng, phút chốc không nhớ nổi tên mình.

Sài Gòn của cậu khác xa Hà Nội của tôi, mưa nắng đỏng đảnh thật không biết đường nào mà lần. Mới sáng đi học nắng còn lả lướt thiêu đốt chùm phượng vĩ đỏ rực, tan trường đã thấy mây đen giăng kín lối về, và bước chân hai người hối hả chạy tìm chỗ trú.

- Thanh thích mưa không? – Tôi vừa hỏi, vừa lơ đang đưa tay ra ngoài mái hiên.

Mưa đáp xuống lạnh ngắt:

- Không! Mình ghét mưa!

Ghét cũng phải thôi! Yêu sao được khi vào một ngày mưa nhiều năm trước, bố mẹ cậu cãi nhau, mẹ cậu bỏ nhà đi theo người khác. Năm tháng cứ thế thoi đưa, cậu dần trưởng thành, và chẳng thể nhớ gương mặt mẹ mình.

Tôi hơi hụt hẫng vì câu trả lời của Thanh, nhưng chưa bao giờ ngừng hy vọng: Cậu đã có thể vì tôi mà để tóc dài, chẳng lẽ không thể một lần nữa vì tôi mà thích mưa?

Có lẽ tôi quá tham lam rồi…

chưa xa đã nhớ

***

Nhìn Sài Gòn của cậu, tôi chợt nhớ đến Hà Nội của tôi.

Bao lâu rồi tôi chưa về thăm quê nhỉ?

Mang tiếng là người Hà Nội, tôi thậm chí không biết đường đi đến Hồ Gươm.

Ước gì tôi có dịp dẫn cậu về Hà Nội. Những ngày nắng hai đứa nắm tay nhau dạo khắp ba mươi sáu phố phường, những ngày mưa kéo nhau trốn dưới một mái hiên nào đó, lãng đãng ngắm nhìn những giọt nước trong vắt vỡ tan trên nền đất.

Thật lãng mạn!

Tôi còn ước nhiều thứ khác nữa, giả dụ như:

Ước một mai được cùng nhau chung bước
Từng vòng xe trôi mãi mãi êm đềm
Lá lìa cành, rơi rải rác bên thềm
Nụ cười ai in một hình hoa nắng.


Ước xong mới ngây ngô nhận ra: Điều ước ấy đã thành sự thật từ lâu rồi…

Nhớ những chiều cuối tuần Sài Gòn, hai đứa đạp xe đi bên nhau nói cười râm ran, chẳng quan tâm hôm qua đã thế nào, ngày mai sẽ ra sao. Cơn gió đưa một hương tóc quen khiến hồn ai quên lối, lao thẳng xe lên tận vỉa hè, đâm sầm vào bức tường rêu phong cũ kỹ. Mặt mày lấm lem, cánh tay rớm máu…

Lơ đãng đến thế là cùng!

- Cậu có sao không?

Thú thật tôi đau đến phát khóc, nhưng nhìn cái vẻ cuống lên vì lo lắng của Thanh, khuôn miệng không thể kìm nén một nụ cười.

Cánh tay buông thõng, mặc cậu xoay lên xoay xuống. Trộm nhìn cặp mắt đỏ hoe ừng ực nước, trộm nhìn đôi môi xinh xắn đang chu ra, không ngừng thổi “phù phù” lên chỗ vết thương, tôi lại tiếp tục thêm một điều ước vào danh sách vốn dĩ đã rất dài:

“Ước gì ngày nào cũng ngã xe, ngã chết cũng được!”

***

Tôi đang nhớ Thanh hơn bao giờ hết, dù cậu đang ngồi ngay bên cạnh tôi.

Phải tranh thủ nhớ chứ, kẻo sau này tôi sợ mình sẽ quên…

Quên bờ môi hồng
Tan trong nắng mai
Quên tà áo ai
Phôi phai hoa nắng.

Tám ngày nữa tôi về Hà Nội. Bố bảo tiền kiếm đủ rồi, giờ là lúc phải trở về. Tôi gom hết dũng khí của một thằng con trai mười sáu, nhìn thẳng vào mắt ông:

- Con không đi đâu hết!

Kết quả là nhận được mấy cái bạt tai, đau đến điếng người.

Mải ngẫm nghĩ, chẳng để ý mưa đã tạnh từ bao giờ. Nếu lúc này Thanh có hỏi tôi đang nghe nhạc hay nghe mưa, tôi chắc chắn khó có thể trả lời là đang nghe mưa.

Thực ra nghe cái gì không quan trọng, quan trọng là nghe cùng ai.

Cánh tay ngường ngượng đưa ra, định khoác vai cô bạn tóc dài, xong nghĩ thế nào lại thôi. Lần sau gặp lại, hy vọng bản thân can đảm hơn một chút, với điều kiện…

Nếu còn có lần sau.

Thở dài một tiếng, chống tay lên cằm chăm chú ngắm nhìn cậu.

Cậu hỏi:

- Nhìn gì mà nhìn?

Tôi trả lời:

- Không có gì! Nhớ cậu thì nhìn thôi…

© Raxu Nguyễn – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top