Chớm đông và em nhớ anh…
2013-11-28 08:29
Tác giả:
Anh à, những ngày tháng mười một trọn vẹn đã đi qua, những ngày tháng mười hai đã tới. Trời khẽ cựa mình, đất khẽ chuyển giao.Vào đông. Nắng chớm đông từng giọt vàng mỏng manh, yếu ớt. Gió chớm đông hanh hao lùa vào tóc rối. Mưa chớm đông xám xịt, buồn thiu. Ngày chớm đông, em lại lang thang một mình nơi phố vắng, cần lắm những ngón tay đan.
Em đã từng tin rằng mỗi một người trong cuộc đời đều có một ai đó dành cho riêng mình. Là một nửa tìm gặp một nửa nên duyên vẹn tròn. Nhất đinh là như thế, nửa ấy sẽ là của em dù có đang trốn biệt tích ở một góc trời nào đó, hay đang hạnh phúc với một cô gái khác- chẳng phải em. Người đấy sẽ là người em yêu đến tận cùng, người duy nhất nằm gọn trong trái tim. Thế nhưng, đến một ngày, ngày gió rỗi, em nhận ra có hơn một người cho mỗi chúng ta. Đó là người đến rồi đi. Duyên thành rồi duyên gãy. Người mà dù có dặn lòng cố quên, dù cho mãi về sau này, tất cả mọi điều của họ vẫn là biển nhớ trong ta.
Ngày yêu nhau, bóng anh và bóng em đổ dài trong nắng, em cười hiền và nghĩ: “Tình yêu mình sẽ đẹp lắm phải không anh?”

Ngày chia tay, chỉ có tiếng điện thoại khô khốc, em bàng hoàng chua xót: “Chuyện tình mình đã hóa hư không?”. Thế là, em bắt đầu những chuỗi ngày không thể gọi tên. Thế rồi. Em bắt đầu có hơn một buổi chiều không thể nào tìm thấy nổi bình yên của mình trên phố. Một buổi chiều mà trái tim dù bướng bỉnh đến mấy, cũng chẳng lớn hơn nổi nhớ thương.
Chớm đông và em nhớ anh. Chớm đông, em nhớ về những ngày không chỉ của một người. Là giây phút anh bước vào cuộc sống của em, chỉ với vỏn vẹn một tin nhắn: “Mình làm quen em nhé”, thế là nên duyên.
Là khoảnh khắc anh ngân nga khúc tình ca đôi lứa: “ Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ....”. Lúc đó, em biết, với em đó sẽ là bản tình ca hay nhất trong cuộc đời.
Là buổi hẹn hò đêm mùa hè, em bướng bỉnh đến nỗi kiên quyết anh đi một xe, em đi một xe trên con đường nhỏ. Anh cốc đầu em và bảo đây là tình yêu lạ nhất thế gian.
Là bài thơ anh viết vội khi hai đứa giận nhau. Lời thơ chẳng hoa mĩ nhưng đó lại là bài thơ tình đẹp nhất trong số những bài thơ em từng nghe qua.
Anh đã từng là của em, tình yêu này đã từng đong đầy hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ chớp mắt một cái, chuyện tình đã lạnh thiên thu. Em lại trở về với cái bóng của chính em. Thương những ngày không anh, em thương chính mình. Thương lấy cái bóng lẫm lũi một mình đi về trên con đường quen thuộc, Thương đôi bàn tay nhỏ tự đan vào nhau khi trời trở gió…
Đông chớm, không anh, em vẫn tiếp tục cuộc sống của chính mình. Vẫn đều đặn sáng hàng ngày lên lớp nhí nhố cùng những đứa bạn thân, vẫn tất bật chiều đi dạy thêm, tối về lại một mình viết lách. Vẫn lặp lại với những thói quen quen thuộc, sáng dậy thật sớm, chạy thật nhanh hết bốn tầng cầu thang để đi mua bằng được bó hồng vàng về để phòng, vẫn lang thang nơi hiệu sách quen thuộc, nhẩn nha với những bìa sách cũ, ,vẫn thức đêm thật muộn, thật sâu, vẫn nghe những bản nhạc không lời da diết không lời kết…Em cứ như thế, cứ bận rộn trong hàng đống công việc không có tên, cứ cố luôn tìm mọi cách để gạt bỏ suy nghĩ về anh ra khỏi tâm trí. Nhưng rồi em nhận ra, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của em hàng ngày.

Em vẫn nhớ anh, một nỗi nhớ chẳng cồn cào, da diết mà bình yên đến lạ thường. Như hôm nay, cậu bé mà em dạy thêm trong lúc giải lao, đã hỏi em rằng: “ Chị ơi chị, tại sao con đom đóm lại phát sáng hả chị? Tại sao có con sáng, con không phát sáng? Em thấy lạ quá”. Nghe xong, em cười hiền, nhớ tới anh, chẳng phải có lần anh đã từng ôm em vào lòng, tay chỉ những con đom đóm đang phát sáng trên bầu trời và đố em câu tương tự như thế, rồi ngồi huyên thuyên giải thích cho em nghe đấy sao!. Như chiều qua, em ngồi dọn dẹp lại góc phòng, 1 phong thư chưa kịp gửi anh vẫn ở đây, bó hồng khô anh tặng, em vẫn để trên kệ sách, bức tranh anh vẽ một lần khi đến phòng em vẫn cất giữ trong hộp kí ức của em…
Đông chớm, em chẳng rõ trời rét ngọt hay rét đậm, chỉ thấy mình lạnh. Anh này, lạnh cả trong lẫn ngoài đấy. Đông chớm, là ngày anh sinh ra trên đời. Chàng trai Nhân Mã của ngày đầu tháng mười hai, ngọt ngào, ấm áp. Anh yêu thơ, ít nói, dáng trầm ngâm, cái đầu những lúc nhìn nghiêng trông rất lạ. Anh đầy ước mơ và khát vọng. Anh yêu gia đình hơn ai hết. Em, một cô gái Nhân Mã đã yêu anh. Yêu từ những điều hết sức bình thường giản gị ấy.
Ngày buông tay, anh nói, em hận anh cũng được, ghét anh cũng được nhưng xin em hãy quên anh đi. Anh này, em sẽ chẳng ghét, chẳng hận anh đâu, thế nên em chẳng quên anh được. Anh sẽ vẫn ở đây, trong trái tim em này. Rồi em sẽ một mình đi qua mùa đông. Nhưng sẽ có ngày anh trở về nhé, một ngày không xa, trở về, ôm em vào lòng. Như lời thơ ấy:
“Đưa em về cùng thế giới của anh
thêm em nữa chắc là vui hơn đấy
bấy lâu cô đơn chắc làm anh chán ngấy
có em về anh sẽ thấy vui hơn...
Đưa em về kịp trước cơn mưa
trước những ngày cô đơn thành bão
trước khi nỗi buồn vò nhàu vai áo
ngoài kia ồn ào
em chỉ muốn bình yên” (*)
- Gửi từ Mi Lan <mylan2411@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.


