Chia tay tình đơn phương
2012-09-26 15:27
Tác giả:
Nó giật mình khi nghe Hà nói Tuân có người yêu. Lẽ nào là vậy? Nó cố gắng thật bình tĩnh, hỏi lại:
"Thật không? Nhỏ nào vậy?
Cùng trường nhưng ở khác tỉnh mình. - Hà vô tư không nhận thấy sự khác lạ của cô bạn.
Lần trước, tao thấy Tuân và Nhật nói chuyện về nhỏ đó, tao hỏi hắn mới khai đấy. Hắn bảo, khi nào có dịp sẽ ra mắt bọn mình."
Nó như không tin vào tai mình, nó run lên. “Lẽ nào là vậy?”. Để mặc cho con bạn huyên thuyên đủ thứ chuyện về nhỏ người yêu Tuân, nó bật chạy về nhà, không quên kèm theo câu “Tao về có việc”, để giấu đi những giọt nước mắt sắp tuôn ra.

Nó, Hà, Tuân, Nhật là nhóm bạn thân từ khi còn học cấp III. Giờ đây, tuy đã vào Đại học nhưng họ vẫn thân với nhau như chân với tay. Hà và Nhật đã thành một cặp, hai người đó như nước với lửa, vậy mà yêu nhau lúc nào không hay. Còn nó và Tuân luôn là quân sư cho hai người đó. Không biết Tuân thế nào, nhưng nó yêu Tuân từ khi học 12, nhưng với một đứa con gái như nó, vừa dịu dàng, vừa học giỏi, lại đảm đang, nó không muốn ai biết tâm sự thầm kín đó, kể cả với Hà. Đã 3 năm trôi qua, bây giờ tất cả đã là sinh viên năm hai, Hà hay thắc mắc là sao Mai- tên nó, chưa yêu ai? Hà còn chọc nó, gọi nó là “bà cô khó tính”. Còn Tuân và Nhật thì cứ dắt nó đi giới thiệu cho mấy cậu bạn cùng lớp. Nhưng đâu có ai biết rằng, nó chỉ chờ đợi một lời tỏ tình từ cậu bạn thân thích làm ông mối ấy. Mỗi lần Tuân hỏi:
" Có cái đuôi nào theo bà chưa?
Còn ông?- Nó cười hỏi lại.
Tui theo người ta mà người ta đâu thèm để ý đến tui. "
Nó lại cười. Nó hiền như nụ cười của nó vậy. Tuân thường nói:
" Ai lấy được bà, chắc hạnh phúc lắm."
Hà chen vào:
Thế ông có muốn hưởng cái hạnh phúc ấy không?
Được đấy! Tao thấy được đấy Tuân à! Nhật tiếp lời.
Nó đánh vào tay Hà: Con này rảnh ghê, không có việc gì làm à?
Cả bọn lại cười ngả nghiêng, nhưng ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì.

Vậy mà, cũng 3 năm trôi qua, nó vui với những câu trả lời như vậy, để giờ đây, nó ân hận vì mình đã không nói ra. Nó ân hận vì đã để vụt qua những cơ hội, để mối tình đơn phương của nó đi vào ngõ cụt. Nó quyết định nói ra tất cả sau hai đêm thức trắng. Má nó giật mình khi thấy mắt nó thâm quầng.
Sao cực vậy con? Bài vở nhiều lắm hả? Chưa đến thi học kì mà con?
Tại có mấy bài kiểm tra khó quá má à!
Nó hẹn Tuân ra quán nước. Lần đầu tiên, chỉ có hai đứa đi chung. Ngạc nhiên, Tuân hỏi:
Tụi nó không rảnh à? Nhận học bổng hay sao mà ga-lăng vậy?
Tui không rủ tụi nó. Tụi nó đi đâu cũng vậy mà, có tụi mình cũng như không.
Cũng phải. Sao mặt bà khó coi vậy? Thằng nào nó bỏ bà hả? Nói nghe, tui xử nó cho.
Nhìn nét mặt Tuân, nó không chịu đựng thêm được nữa, nó muốn hét lên: “ Là ông đó, ông ngây thơ không biết tui đang nghĩ gì hay ông cố tình không hiểu?” Nhưng Tuân đối với nó quá chân thành, nó không muốn mất đi tình bạn này, và nó biết, nếu nói ra thì nó vĩnh viễn mất đi tất cả khi Tuân chỉ xem nó là bạn.
Ê, bà bị sao đấy?- Tuân hất mạnh tay nó hỏi?
Có gì đâu, tự nhiên tui thấy buồn nên muốn rủ ông đi uống nước thôi.
Im lặng một hồi lâu, nó nói tiếp:
Rủ Hà, lúc nào nó cũng huyên thuyên chuyện tụi nó. Dù gì tui với ông cũng giống nhau, hay là tui với ông lập Hội độc thân đi!

Nó chẳng hiểu sao nó lại nói ra những lời đó. Tuân lay tay nó như kéo nó về với hiện tại.
Bà nói gì nghe kì cục dữ? Có phải Mai, bạn tui không đấy? Bà lây tính của Hà rồi, tui chẳng thèm vào hội gì đấy của bà đâu, bà định tách nhóm hả? À mà tui có người để đưa đón rồi đấy! Bà cũng chịu một anh đi, kén vừa thôi.
Một luồng điện chạy qua người nó, nó giật mình, nếu không kiềm chế, nó đã chạy đến hỏi Tuân “Tại sao lại thế?”. Nhưng nó ngồi im, mỉm cười gắng gượng và nhìn Tuân, như ra hiệu là nó đang sẵn sàng lắng nghe. Chỉ có hành động này của nó mới khiến Tuân nhận thấy nó chính là nó, là cô bạn thân từng ngồi ngẩn ngơ nghe hắn nói về mọi chuyện, từ những chuyện bí mật, đến những chuyện ai cũng biết, chỉ một người không biết.
Tuân kể, Tuân bắt đầu kể say sưa như một đứa trẻ khoe thành tích với mẹ. Mắt hắn sáng lên niềm vui, niềm tự hào và cả niềm tin nữa. Tất cả như sụp đổ trước mắt nó, nó nghe rõ cả nhịp tim của chính mình, và cả những âm thanh đang dồn dập trong nó. Tất cả, hỗn loạn lắm.
Ngày Tuân đưa người yêu ra mắt cả nhóm cũng là ngày ba má nó đồng ý cho nó đi du học. Có lẽ, đối với ai đó, chạy trốn là hèn nhát và điều sỉ nhục hơn cả là chạy trốn một mối tình. Nhưng đối với nó, điều duy nhất nó có thể làm là xa Tuân, xa những kỉ niệm, xa những gì thuộc về mối tình đơn phương ấy là liều thuốc mầu nhiệm nhất.
Tuân , Nhật, Hà đều bất ngờ trước quyết định của nó. Cả ba đều ngẩn ngơ khi nghe nó thông báo là đã làm xong thủ tục, mai lên đường. Hà trách:
Mày vừa phải thôi chứ! Việc trọng đại vậy mà không nói với tụi tao sớm hơn. Mày có còn xem tụi này là bạn không đấy?
Nó cười: Làm gì nghiêm trọng vậy? Tao chỉ đi có hai năm thôi mà. À, tao đi rồi, mày chăm lo cho hai lão này nha, không dược ăn hiếp anh Nhật của tao đâu đấy!
Cái con nhỏ này!

Nhật nắm lấy tay nó:
Tiểu thư của tui ơi, bà hiền thế này, đi ra nước ngoài người ta ăn hiếp bà thì bà thì tui phải làm sao đây? Có gì bà phải alô ngay cho tui nha!
Để ông bênh vực tui hay hùa với họ ăn hiếp tui?
Chuyện đó từ từ tính!
Cả bọn lại cười ngất ngây. Tới lượt Tuân:
Bà đúng thiệt là, nói đi là đi luôn vậy, lúc nào cũng thế. Sang đó lo học, không được yêu anh tóc vàng đâu đấy.
Tui cam đoan là tui sẽ dẫn về một anh tóc vàng chính hiệu.
Nó lên máy bay, không quên dúi ba mảnh giấy nhỏ cho ba người mắt đang đỏ hoe, Hà thút thít: Đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha!
Hà và Nhật đều có chung dòng chữ “Khoan hãy cưới, đợi Mai về nha!”
Riêng Tuân, một bức thư: “Tuân, có lẽ Mai không chắc là mình sẽ đi trong bao lâu, hai năm, ba năm hay nhiều hơn. Có lẽ trên con đường đi của hai chúng ta chỉ gặp nhau một lần duy nhất, có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi chỉ là những người bạn tốt. Và Mai đã chọn con đường này, con đường không có Tuân bên cạnh. Mai đã tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ nói ra, nhưng Mai không muốn mình có cảm giác nuối tiếc. Vì vậy, Mai muốn Tuân biết, biết một điều là…Chúc Tuân hạnh phúc. Mai”
Tuân ngẩn người, là Mai sao?Là cô bạn hiền lành, dễ thương của hắn sao? Là người luôn đúng trong mọi việc đó sao? Và lần này, Mai vẫn đúng, ra đi để không đánh mất tình bạn đẹp. Lòng hắn dấy lên một sự biết ơn cao cả, hắn nhìn theo chiếc máy bay đang dần cất cánh
Tạm biệt! Cảm ơn người bạn tốt. Chúc bà mãi vui vẻ.
P/s: Đôi khi ra đi không phải là một giải pháp nhưng đó lại là một sự lựa chọn. Hoa Cát
- Gửi từ haiau trensong email haiautrensong_108@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

