Chỉ khi vấp ngã rồi mới biết quý trọng cuộc sống
2017-12-04 01:10
Tác giả:

Năm ấy, tôi chỉ mới ở cái tuổi chập chững biết đi, bập bẹ vài câu chưa sõi thì làm sao biết đến những nỗi đau mà mẹ phải gánh trên đôi vai gầy, nhìn mẹ già đi nhiều trông thấy. Bà nội thương mẹ nhiều lắm. Bà kể mẹ lại ngày bố mất, mẹ lịm đi mà chẳng gào khóc, la hét, rồi cứ ngồi cạnh quan tài bố mà một lời cũng không nói. Bà bảo:
- Mẹ mày coi như chết một lần, còn tao như chết hai lần, nhìn con dâu ôm quan tài con trai mà lòng tao như cắt, đứt từng đoạn ruột, còn mày khi ấy cứ lần mò theo quan tài bố mày mà tập đi.
Rồi bà thở dài, đôi chân run run dựa vào cái chõng tre đứng dậy, bà đi thẳng vào trong buồng, tôi nghe tiếng sụt sịt trong ấy, thấy lòng mình mềm oặt, cũng chẳng đủ can đảm vào an ủi bà.
Có đôi khi con người ta phải trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc đời mới hiểu ra đâu là giá trị đích thực của cuộc sống.
Cũng có khi, chỉ cần trải qua một chuyện đau đớn cũng đủ khiến bản thân thiếu hụt đi vài phần.
Trên con đường đất dẫn từ nhà ra bến xe, mẹ dăn dò tôi đủ điều.
Ngày ấy, ngày mà vừa ra thành phố, mọi thứ luôn khiến tôi thích thú, có đôi khi nó lấp gần đầy luôn cả nỗi nhớ nhà của tôi.
Vì là thời gian đầu lên thành phố nên mẹ rất lo cho tôi, thường xuyên gọi điện hỏi han vấn đề ăn uống, đi lại, thành phố tấp nập, đông đúc lại lắm tệ nạn nên mẹ lo. Mỗi lần gọi điện cho tôi, hai mẹ con nói chuyện chừng năm phút thì mẹ dành hẳn bốn phút để dặn dò, vì thế mà tôi cũng quên khuấy cái việc khoe khoang thành phố đẹp thế này thế nọ, rồi bực quá đâm ra cũng quên hỏi thăm mẹ ở nhà chuyện ruộng đồng ra sao.
Bẵng đi một thời gian, tôi quen dần với cuộc sống phố thị. Những chuyến đi đi về về cũng vơi dần. Lần nào gọi mẹ cũng hỏi:
- Sao ít về nhà thế con?
Tôi đâm bực, gắt gỏng với mẹ:
- Mẹ hỏi gì hỏi lắm thế? Về nhà làm gì? về mà nhìn cái cảnh nhà rỗng tuếch, đến ăn cũng phải lần mò từng bữa? Con trên này đi học đi làm tất bật cỡ nào, mẹ có biết không?
Nói xong, tôi như hụt hơi... im lặng. Phía đầu dây bên kia cũng im lặng, một lúc tôi nghe tiếng mẹ run run:
- Ừ, không về cũng được, nhưng cố giữ sức khỏe. Mẹ còn có mình mày.
Cúp điện thoại tôi mới thấy mình quá đáng với mẹ, áy náy mãi tới mấy hôm sau, đinh ninh là rảnh rang một tí thì gọi về an ủi mẹ vài câu. Thế rồi ngày qua ngày lại, sáng tất bật đi học, chiều về lật đật đi làm tôi quên khuấy đi mà cái sự áy náy ấy cũng bay biến đi đâu mất.

Rồi vào cái ngày mưa tầm tã, vội vàng về trễ sau bài kiểm tra giữa kỳ, tôi đạp như điên như dại đến chỗ làm, làn nước mưa làm mờ cả đôi mắt kính, trước mắt trắng xóa một màu, tôi đâm hoảng liệng liệng tay lái thế nào lại đâm ngay vào cái cột điện bên đường. Đầu đập xuống đất, mắt kính bên vỡ tan tành, bên nứt một đường dài loằng ngoằng, cong cong như cái lưng khòng của mẹ bao nhiêu năm khom người dưới thửa ruộng. Giây phút ngã xuống tôi chợt nghĩ tới mẹ, tới bà, tôi ước gì tôi dành nhiều thời gian cho họ hơn, rồi khi ngất đi tôi tự hỏi có phải trước khi rời khỏi cuộc đời này bố cũng tự vấn với lòng mình như tôi lúc này.
Nhận được tin tôi tai nạn, mẹ hóa điên dại thêm lần nữa, đang cần mẫn trên đồng ruộng, mẹ vứt đấy chẳng nghĩ gì, chạy một mạch ra bến xe, nhảy xe lên thành phố. Vào đến viện nhìn tôi nằm đấy, chẳng thưa chẳng dạ với mẹ đến một câu, mẹ gào khóc, thét trách ông trời tàn nhẫn, lấy đi của mẹ người chồng yêu thương, giờ đến con mẹ chịu đau đớn nằm đấy với gương mặt sưng phồng biến dạng.
Sau một ca phẫu thuật chỉnh hình, tôi coi như được sống lại tiếp tục học tập và công việc như trước nhưng có những chuyện không bao giờ có thể như trước nữa. Vốn không phải người hay nói những lời yêu thương nhưng kể từ sau ngày tai nạn, tôi năng nói hơn, bất kể khi nào có dịp tôi cũng thủ thỉ vào tai mẹ: “Yêu mẹ nhất trên đời”, cũng chịu ngồi lắng nghe những lời phàn nàn của bà về cái thói lôi thôi của tôi, về đủ mọi thứ mà người già thường quan tâm. Hễ rảnh rang đôi chút là tranh thủ về nhà với mẹ với bà, ăn bữa cơm, phụ mẹ dọn dẹp đôi chút rồi đi. Những điều đơn giản làm nên những hạnh phúc lớn, chỉ là đơn giản quá, người ta ít khi để tâm. Chỉ khi đi qua đau thương mất mát người ta mới biết trân trọng hơn nữa những hạnh phúc mà mình đang có.
© Đặng Thị Kim Oanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.