Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chẳng nhẽ nước mắt chỉ có thể chảy xuôi?

2016-07-11 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Cuộc sống rất công bằng, những điều chúng ta gửi đi đôi khi sẽ lại nhận được về nguyên vẹn. Vậy ta muốn trao đi điều gì? Tình yêu thương, trách nhiệm hay sự vô ơn, vô tình vô nghĩa? Tôi lặng lẽ nắm lấy hai bàn tay thô thô của ông áp lên má, lên cằm. Chính hai bàn tay này đã dắt tôi đi những bước đầu tiên trên đường đời, chính hai bàn tay này đã làm lụng vất vả để tôi có cái ăn, cái mặc, được học được hành.

***

Bố tôi lên cơn co giật, đó là một phần di chứng sau 4 lần tai biến não gây ra. Tôi nhanh chóng quay mặt ông nghiêng nghiêng rồi bấm nút khẩn cấp gọi y tá. Chỉ ít giây sau kíp trực đã có mặt đầy đủ. Tôi không nhớ ai đó đã yêu cầu mình ra ngoài để tránh nhìn thấy cảnh bố đang nguy kịch. Nhìn qua cửa kính, nhìn thấy bố vẫn đang tiếp tục co giật, tôi run rẩy, thầm cầu khấn cho ông được bình an.

Phòng cấp cứu sáng đèn cả đêm, bệnh nhân nặng ra vào liên tục. Đây là khoa tim mạch nên đa phần các trường hợp cấp cứu đều là người lớn tuổi và trong tình trạng nguy kịch. Dù đã có kinh nghiệm trông người bệnh gần 16 năm nay nhưng lúc nhìn thấy ai đó trong cơn hấp hối, tôi vẫn không khỏi bị ám ảnh. Lần này, đưa bố vào phòng cấp cứu, tôi lại cảm nhận rõ ràng sự chuyển động luôn hồi của vòng sinh-lão-bệnh-tử. Ai rồi cũng phải trải qua giai đoạn này, đời người sao mong manh thế...

Bác sĩ nói, bố tôi đã qua cơn nguy kịch nhưng việc co giật liên tục như thế này có thể khiến bệnh não trở nặng bất cứ lúc nào, thậm chí sẽ tử vong chỉ trong vài phút. Là người chăm sóc thuốc thang cho bố từ hơn chục năm nay, tôi biết bệnh tình của bố đang đi vào giai đoạn nguy hiểm. Giờ thì bố tôi đang ngủ yên, nét mặt giãn ra, bình thản như chưa từng bị căn bệnh quái ác hành hạ. Tôi ngồi xuống bên cạnh giường và khẽ nắm lấy bàn tay thô ráp của bố.

 Chẳng nhẽ nước mắt chỉ có thể chảy xuôi?

Ngày trẻ, ông là một thợ sắt có tiếng trong công ty xây dựng nhà ở Hà Nội. Chính bàn tay này đã góp phần xây dựng và sửa sang rất nhiều công trình lớn nhỏ. Hồi bé, tôi luôn ngồi trên gióng xe cuốc của bố rong ruổi hết công trình này đến công trình khác. Khi ông làm cửa sắt, tôi ngồi từ rất xa, hai tay bịt mắt nhưng lại ti hí qua kẽ ngón để nhìn tia lửa giống pháo hoa bắn ra từ chiếc que hàn xám xịt. Tôi cứ nhớ chuyện bố tôi từng nhận lời thách của đồng nghiệp dùng tay không bẻ cong cả thanh sắt dùng để quấn hoa cửa sổ. Thắng cuộc, bố được mời uống bia hơi kèm phồng tôm rán ngay trước cửa nhà máy bia Hà Nội. Tại đó, việc bố, bố cứ uống, việc con, con cứ nhón từng miếng bánh phồng tôm trắng đục, béo ngậy, giòn tan mà ăn thỏa thích.

Mới đó mà đã hơn 30 năm có lẻ, giờ tôi đổi chỗ trở thành người chăm sóc, nâng giấc cho bố mỗi khi trái gió, trở trời.

Miên man suy nghĩ, tôi không để ý thấy lại có bệnh nhân mới vào. Khi biết ra thì người thân, con cháu của ông cụ đã vây kín cả phòng cấp cứu. Người khóc, người cuống quít gắt như mắm tôm vì chẳng ai nhớ mang theo bảo hiểm cho người bệnh. Ông cụ 86 tuổi, bình thường còn giúp con dọn dẹp hàng phở mà đùng một cái bị cấm khẩu không ăn uống được gì. Bác sĩ nói cụ bị xuất huyết não và chỉ còn cách mổ may ra mới cứu được. Nhưng vì chi phí ca mổ khá cao, kết quả lại chưa tiên liệu được nên gia đình cần bàn bạc và thống nhất trước khi quyết định.

Giá như có thể thì tôi bịt tai ông lão đáng thương lại để cụ khỏi phải nghe thấy những lời bàn bạc từ đám con cháu. Họ bảo nhau rằng, với chi phí cao như thế thì không nên cố gắng mổ làm gì. Vậy là họ mang bố về nhà trong khi vẫn còn khả năng cứu chữa.

- Thôi, bố thương con, thương cháu thì để chúng con đưa bố về nhà. Chết ở nhà còn có con, có cháu.

Một vị bác sĩ làm việc tại khoa hồi sức cấp cứu chua chát kể rằng, từ ngày ông về viện công tác đến nay, thấy tất cả những người làm cha làm mẹ đều hết lòng cứu chữa cho con nhưng không phải người con nào cũng dốc toàn tâm ý ra lo cho bố mẹ. Chẳng nhẽ nước mắt chỉ có thể "chảy xuôi"?

 Chẳng nhẽ nước mắt chỉ có thể chảy xuôi?

Có một câu chuyện đọc từ ngày nhỏ khiến tôi nhớ mãi. Nó kể về một ông lão ốm yếu ở cùng con trai, con dâu và cháu đích tôn. Khi ông cụ không còn minh mẫn thì con trai, con dâu đan một cái sọt lớn gánh bố bỏ ở trong rừng. Lúc họ trở về, thấy đứa con nhỏ cũng đang tập đan sọt mới ngớ người ra hỏi. Đứa trẻ thản nhiên trả lời rằng:

- Đan sọt để sau này bố mẹ già con cũng vứt hai người vào rừng như bố mẹ đối xử với ông nội vậy.

Cuộc sống rất công bằng, những điều chúng ta gửi đi đôi khi sẽ lại nhận được về nguyên vẹn. Vậy ta muốn trao đi điều gì? Tình yêu thương, trách nhiệm hay sự vô ơn, vô tình vô nghĩa?

Trời đã sắp sáng, bố tôi hơi cựa mình rồi từ từ mở mắt. Nhìn thấy con gái, ông thì thào nói bằng giọng ngọng nghịu như đứa trẻ lên ba:

- Con không đi ăn sáng đi à?

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu rồi nắm lấy hai bàn tay thô thô của ông áp lên má, lên cằm. Chính hai bàn tay này đã dắt tôi đi những bước đầu tiên trên đường đời, chính hai bàn tay này đã làm lụng vất vả để tôi có cái ăn, cái mặc, được học được hành. Vậy thì làm sao tôi có thể quên và bỏ mặc ông cho được?

© Tâm Giao – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Video đang được xem nhiều nhất




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top