Những hy sinh thầm lặng của bố
2015-10-18 04:12
Tác giả:
Là con gái, nên con thích điệu đà; thích ngắm nhìn váy áo xanh đỏ tím vàng; thích những chiếc cặp tóc hình chú bướm, bông hoa cài trên đầu; và thích vô vàn những thứ đỏng đảnh khác thuộc về thế giới công chúa kiêu sa, yêu kiều mà đứa trẻ nào cũng mơ ước. Có lẽ đó là lý do vì sao con thích sau này mình cũng sẽ có một đứa con gái để thỏa thích tô vẽ cho con gái con những gì mà con đang ấp ủ. Nhưng dần dần con lại có một suy nghĩ mới. Bố ạ, nếu con gái con sau này cũng quấn bố hơn mẹ giống vô vàn đứa trẻ khác, thì con biết phải làm sao đây?
Con không nhớ rõ về tuổi thơ của chính mình, nhưng qua lời ông bà, mẹ và các bác kể lại, con biết con được bố chiều lắm. Ngày ấy, nhà mình sống trong khu tập thể, từ đầu đến cuối dãy, ai cũng nói ở đây chỉ có duy nhất bố là người rong ruổi con suốt cả buổi chiều để cho con ăn từng thìa cháo, thìa cơm. Bao năm đã sống trên đời, là bao năm con chưa từng bị bố đánh dù một roi.
Bố là bộ đội, là một người lính cụ Hồ muôn đời gương mẫu nhất con cần phải noi theo. Bố rèn cho con tính cẩn thận khi làm bài, tính chuyên nghiệp khi làm việc. Bố đưa con vào nề nếp, quy củ của quân đội; sống, có thể thoải mái, nhưng nhất định phải có kỷ luật. Con còn nhớ hồi bé, mẹ hay kêu con làm món này món nọ cho quen dần. Bố thương nên toàn lén làm giúp rồi bảo con không được nói với mẹ. Hết giờ làm là bố vội về nhà cùng con nấu cơm. Đến bữa ăn xong, bố vội đi rửa hết xoong nồi, mâm với bát to để con chỉ phải rửa vài cái bát ăn cơm con con. Cứ thế, cứ thế, con được yêu chiều ngày qua ngày mãi thôi...

Các chú, các bác vẫn nói bố là người đàn ông số một khi lúc nào cũng đặt gia đình lên hàng đầu. Con biết, và con hiểu điều đó hơn ai hết. Bố sẵn sàng dành riêng một ngày để cùng gia đình đi chơi trọn vẹn rồi sau đó về thức trắng mấy đêm hoàn thành công việc đang dang dở. Bố sẵn sàng phóng xe đi mua thuốc, hoặc bắt mẹ con con đến viện ngay nếu không khỏe còn bệnh của mình bố lại luôn giấu. Bố cố gắng, bố tần tảo kiếm từng đồng lo cho chị em con có những ngày sung sướng bằng bạn bằng bè. Con còn nhớ mãi ngày bố con mình đến nhà bạn con chơi. Nhà mình khi ấy vẫn đang là ngôi nhà cấp bốn trời mưa là lo chạy ngược chạy xuôi sợ dột; còn nhà bạn con, một ngôi nhà bốn tầng khang trang, đẹp đẽ. Khi đó bố đã nói: “Con à, bố xin lỗi, vì đến bây giờ vẫn để cho con phải sống trong ngôi nhà như thế. Nhưng con yên tâm, sau này bố sẽ xây một ngôi nhà thật to cho mấy đứa ở”. Đúng thật, năm sau, bố mẹ vay tiền nơi này nơi nọ để cho chúng con một ngôi nhà khang trang hơn nhiều.
Lớn lên, bố không còn dạy con làm toán và trình bày bài tập như hồi còn bé nữa. Con lớn, cũng là lúc bố già hơn mỗi ngày. Con ngại bày tỏ tình cảm, bố cũng ngại thể hiện sự quan tâm. Thế nhưng bố vẫn chiều lắm, đến mức nhiều lúc mẹ cũng phải phàn nàn... Ngày con phạm sai lầm khiến bố lên cơn đau tim tưởng chừng không thể qua khỏi, bố thông báo với mọi người, còn với riêng con, bố nhắn tin an ủi: "Con làm bố khổ, bố không trách. Có lẽ mai bố sẽ về nằm với ông nội. Con đừng khóc". Vẫn là lo con đừng khóc... Lần đầu tiên, nửa đêm, con thuê xe tìm sang chỗ bố, đưa bố sang viện cấp cứu, để rồi thấy bố đã ngất lịm đi rồi mà nước mắt vẫn đang rơi trên khóe mắt. Khi tỉnh dậy, bố đồng ý gặp tất cả mọi người, ngoại trừ con. Lúc ấy, đứng bơ vơ trước của phòng cấp cứu, sự nổi loạn của con tự nhiên biến mất hẳn. Con muốn đánh đổi niềm yêu thích, sự tự do, hoang dã của chính mình, để lấy sức khỏe của bố, niềm vui của mẹ, hạnh phúc của gia đình vô cùng...
Có đến chết thì con vẫn luôn vậy. Vẫn là đứa con gái lạnh lùng chỉ vì quá yếu đuối. Luôn xấu hổ khi nói ra tình cảm của chính mình, dẫu biết rằng sau này muộn rồi con sẽ phải hối hận. Nhưng im lặng không có nghĩa là không yêu thương. Nhiều lúc thấy sống ở gia đình mình thật áp lực, nhưng hạnh phúc thì lại quá vô biên...
Con cảm ơn vì bố đã để con được như ngày hôm nay. Và con cảm ơn vì những gì bố đã dành trọn cho con. Bố à, con thật tự hào khi được sinh ra làm con của bố. Kiếp sau, kiếp sau nữa con cũng vẫn luôn muốn được như vậy.
Con yêu bố mẹ. Con yêu gia đình mình.
© Bùi Thị Thu Thủy – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.



