Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chàng hề thức tỉnh thế giới – Joker

2019-10-09 01:35

Tác giả: Mạn Tử Đằng


blogradio.vn - Trong Ly tao, Khuất Nguyên từng viết rằng “Đời đều bè đảng gian tà. Một mình ta nói, nói mà ai nghe?”. Cuối đời, khi đã bị bãi chức, Khuất Nguyên nói với ông lão đánh cá rằng: “Cả đời đục cả, một mình ta trong; mọi người say cả, một mình ta tỉnh.” Còn người đời lại đánh giá ông là kẻ thất thường, vui rồi lại buồn, cười rồi lại khóc.

***

Xem trailer phim Joker

"Rốt cuộc là tôi điên hay thế giới này điên hết rồi?" - Đây là một câu thoại của Joker trong phim Joker được ra rạp trong năm nay.

Trong Ly tao, Khuất Nguyên từng viết rằng “Đời đều bè đảng gian tà. Một mình ta nói, nói mà ai nghe?”. Cuối đời, khi đã bị bãi chức, Khuất Nguyên nói với ông lão đánh cá rằng: “Cả đời đục cả, một mình ta trong; mọi người say cả, một mình ta tỉnh.” Còn người đời lại đánh giá ông là kẻ thất thường, vui rồi lại buồn, cười rồi lại khóc.

Thế mới nói, đánh giá về sự vật, sự việc nào đó đều dựa vào thế giới quan của từng người, cùng một sự vật, sự việc, có người cho là đúng, có người cho là sai, đơn cử như màu trắng, ở ta dùng cho áo tang, ở phương Tây lại dùng cho áo cưới.

Với Arthur Fleck (cũng chính là Joker), thế giới này đã điên từ lâu rồi.

Chẳng phải sao?

Những kẻ rảnh rỗi nông nổi bắt nạt một anh hề làm công ăn lương, cầm tấm bảng giảm giá xoay trên đại lộ, trong khi anh ta chẳng làm gì chúng.

Những tràng cười vô vị dành cho mấy câu chuyện hề hước tục tĩu, vô nghĩa, chà đạp lên bao nhiêu cuộc đời đau khổ, chà đạp lên lương tri con người.

Những kẻ ăn trên ngồi trốc nhìn xuống người cùng khổ giàn đang giụa nước mắt, gọi họ là bọn hề, trớ trêu thay, bọn hề lại làm nhiệm vụ mua vui cho thiên hạ.

Những ảo tưởng điên cuồng của lớp cùng đinh về một đấng cứu thế đến từ tầng lớp thống trị.

Arthur Fleck đã lờ mờ “nhận ra” “bản chất” của thế giới từ lâu lắm rồi, nhưng hắn phân vân, chẳng thể nhận ra đâu là thực, đâu là ảo, bệnh án tâm thần và những viên thuốc đã gián tiếp nói với hắn rằng hắn mới là kẻ điên, và hắn cần tỉnh lại.

Xã hội đang tốt đẹp là thế cơ mà.

Những người bạn luôn giúp đỡ hắn, dù là trong hoàn cảnh tối tăm nhất.

Những người tri âm, tri kỷ, sẵn sàng ngồi xuống lắng nghe hắn tâm sự.

Những người cao cả mà hắn luôn thần tượng, sẵn sàng ban phát tình thương cho kẻ khốn cùng.

Cho đến một ngày, từng mảng, từng mảng màu hồng bị bóc ra ngay trước mắt hắn, để hắn thấy một thế giới trần trụi.

Khi “nhận biết tường tận” một cái gì đó rồi, ta gọi nó là giác ngộ. Sau giác ngộ chính là giải phóng. Arthur Fleck đã giải phóng một người khác đang náu sâu trong tim hắn – Joker.

“Con luôn cười bất chợt, đó không phải một căn bệnh, mà là bản chất.” Hắn đã nói với mẹ mình như thế trước khi biến đổi bản thân thành Joker.

Theo như hắn nói, Joker ẩn mình trong bản thân hắn từ lâu lắm rồi, chỉ chờ ngày được giải phóng.

Hắn nói cũng không sai đâu.

Người ta bảo rằng trong lòng con người luôn có hai con sói đấu tranh lẫn nhau, một thiện, một ác, ta cho con nào ăn nhiều hơn, con đó sẽ chiến thắng. Xã hội này đã thay hắn vỗ béo con sói tà ác, đồng thời giết dần giết mòn con sói thiện lương, để rồi trong trái tim hắn chỉ còn mỗi con sói tà ác nọ. Con sói gian ác kia chưa lộng hành ngay mà tạm thời bị giam trong áp lực xã hội, trong cỗ thân thể yếu đuối, nhu nhược, nó ẩn nhẫn gặm nhấm căm hờn mà lớn lên, đợi mình mạnh mẽ hơn hết thảy chắc chắn sẽ phá cũi sổ lồng, nghiền nát tất cả những người đã từng đàn áp mình, đồng thời giải phóng bản thân.

Sau khi giết người lần đầu, hắn đã nhảy múa, tôi ngồi ở hàng ghế khán giả nhìn hắn độc diễn trước gương, hắn thoải mái lắm, năng lượng bộc phát rất nhiều trong màn độc diễn ấy, khi ấy, hắn như là nghệ sĩ thực thụ, bởi vì hắn cởi bỏ được áp lực trên người rồi.

Hắn cười nhiều hơn, cũng có khóc, nhưng vẫn không thể ngừng cười, vì đó là bản chất của hắn – Joker. Hắn bảo rằng mình không còn gì để mất, chỉ còn bản chất thật này. Hắn nhuộm tóc xanh, vẽ mặt trắng, tô môi đỏ, hoàn toàn trở thành Joker - người xé nát cái vỏ hoa mộng của thế giới, biến nó trở nên điên rồ như chính “bản chất” mà hắn đã nhận định.

Hắn nhảy múa như thằng điên, nhưng ở khoảnh khắc nào đó, tôi nghĩ hắn tỉnh. Hắn giết người, nhưng giết đúng cái người có thù oán với mình từ trước. Hắn điềm tĩnh đứng trước đám đông, lạnh lùng bóc trần cái thế giới này ra, câu nào nghe cũng có lý.

Có lẽ vì hắn “tỉnh trong cơn điên”, nên trong bộ phim này, Joker dần dà trở thành một biểu tượng của sự nổi loạn, mong muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của giới thượng lưu nước Mỹ lúc bấy giờ.

Chàng hề thức tỉnh thế giới – Joker

Hắn thích thú với điều này.

Nhưng hắn không nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một biểu tượng, hắn đã trả lời phỏng vấn như thế mà: “Tôi không có hứng thú với chính trị.”

Hắn chả nghĩ đến việc trừ gian diệt ác gì cả, có thể trước đây đã từng, nhưng thời ấy qua rồi, hắn giết người vì vui thôi, tất cả đều là bản năng của Joker, hắn rất vui vẻ mà sống với bản năng ấy.

Vứt bỏ danh vọng, tiền tài, sự nghiệp, sống hoàn toàn với con người thật, hắn “giải phóng” hoàn toàn.

Tuy nhiên, nói là nói vậy, thế giới quan của Joker tuy rất đẹp, nhưng bản thân hắn vẫn là một tên tội phạm tâm thần nguy hiểm, theo lý thuyết chính thắng tà của biết bao nhiêu bộ phim điện ảnh Mỹ, cũng như theo luật nhân quả ngoài đời, Joker vẫn sẽ phải bị trừng phạt, sự xuất hiện của Bruce Wayne trong phim chính là điềm báo cho cuộc sống tù tội của hắn sau này.

© Mạn Tử Đằng - blogradio.vn

Xem thêm: Giải mã Ký Sinh Trùng

Mạn Tử Đằng

Yêu thích văn học, lịch sử, xã hội, muốn tìm hiểu về nó và giúp mọi người hiểu về nó qua các bài viết của mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top