Phát thanh xúc cảm của bạn !

5 bài học ý nghĩa từ bộ phim 'Thằng em lý tưởng'

2019-06-14 08:25

Tác giả: Hạnh Trang


blogradio.vn - Có lẽ giống với nhiều người, tớ xem bộ phim này trước hết vì Lee Kwang Soo. Nhưng Soo góp phần tạo nên sự tuyệt vời của bộ phim chứ không phải bộ phim tuyệt vời vì có Soo. Dù cậu đã xem phim hay chưa thì hãy đọc bài viết này để cảm nhận rõ hơn về ý nghĩa tuyệt vời của bộ phim nhé!

***

1. Hãy cảm thấy may mắn, vì chúng ta được sinh ra và sống tới giờ phút này với đầy đủ sức mạnh thể chất và trí tuệ.

“Tao bị liệt tứ chi, chẳng còn biết đau là gì nữa, mày có gan thì lấy hòn đá kia mà đập tao đi”. Đó là câu nói Se Ha thách thức đứa bạn bắt nạt mình và cũng là khoảnh khắc tớ rơi nước mắt ngay từ phút thứ năm của bộ phim. Bởi câu nói ấy khiến tớ nhớ về hình ảnh của những bệnh nhân ở khoa Phục hồi chức năng.

Những chàng trai 20 – 30 tuổi, đúng độ tuổi cường tráng và hứa hẹn nhất, vì tai nạn mà chấn thương cột sống cổ. Tức là giống như nhân vật Se Ha, mất toàn bộ cảm giác và vận động hai tay, hai chân, cả đời sẽ phải gắn bó với xe lăn, sẽ phải phụ thuộc vào người khác, từ những công việc tưởng chừng đơn giản và bản năng nhất như ăn uống, đi lại, vệ sinh cá nhân. Đó thực sự là một cú shock lớn, một bước quặt thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ. “Giờ làm gì để nuôi sống bản thân? Giờ làm sao để ôm người mình yêu vào lòng, làm sao để giúp đỡ họ những lúc họ cần trong khi bản thân còn chẳng thể giúp chính mình?”.

Một chi tiết khiến mình cay xè sống mũi là khi Mi Hyun hỏi Se Ha rằng “Anh đã từng thích cô gái nào chưa?”. Se Ha đã trả lời là có, đó là một cô bé tình nguyện viên đến chăm sóc anh và khi anh tỏ tình thì cô gái đó không bao giờ xuất hiện nữa. Mình thực sự thích cách biên kịch xây dựng nhân vật Se Ha, chân thật, thấm thía nhưng nhẹ nhàng và không quá trần trụi về những thiệt thòi, đớn đau mà những bệnh nhân liệt tứ chi phải đối mặt và trải qua mỗi ngày.

2. Ai cũng có lỗi lầm, dù lớn hay nhỏ, dù xưa cũ hay mới gần đây, điều quan trọng là cách cậu đối diện và sửa chữa sai lầm đó thế nào!

“Tôi đã mắc sai lầm, tôi đã nghĩ mình không thể tiếp tục cuộc sống ấy”.

Mình đã rất sợ, sợ biên kịch xây dựng hình tượng nhân vật mẹ Dong Gu độc ác, từ bỏ đứa con trai thiểu năng trí tuệ và quay lại tìm nó chỉ vì nó có thể kiếm được bội tiền khi thắng cuộc đua. Nhưng biên kịch đã cao tay hô biến bộ phim không chỉ cảm động mà còn ý nghĩa với hình ảnh bà mẹ từng lầm lỡ trong quá khứ và giờ quay về chuộc lại tội lỗi của mình. Với tớ, tình tiết này chân thật hơn và có sức chạm tới trái tim người xem lớn hơn. Bởi ngoài kia có vô vàn bà mẹ cũng bỏ lại những sinh linh bé nhỏ mà mình đã gắn bó suốt chín tháng mười ngày trước cổng viện, cổng chùa, bởi không phải ai cũng có đủ điều kiện, đủ can đảm, yêu thương và trách nhiệm đối với một đứa con bệnh tật cả đời như Dong Gu hay Se Ha. Bởi điều quan trọng là mẹ Dong Gu không chạy trốn, bà dám đối mặt và quay lại sửa chữa sai lầm của mình. Còn bạn, bạn có dám làm điều đó?

3. Gia đình không đơn giản chỉ là ruột thịt, mà là nơi đong đầy quan tâm và yêu thương.

Lúc Soo sang Việt Nam quảng bá phim, Soo đã phát biểu rằng “Tôi hi vọng khi xem xong bộ phim, các bạn sẽ có cái nhìn khác về gia đình, về tình cảm anh em, bạn bè”. Quả đúng như vậy. Ai có thể đút cho một người liệt tứ chi ăn ba bữa một ngày, ai có thể cho họ đi vệ sinh, đẩy xe lăn đưa họ đi dạo...

Ai có thể kiên nhẫn dạy đi dạy lại cho một người thiểu năng trí tuệ rằng tên họ là gì, địa chỉ nhà họ ở đâu cả trăm lần? Ai có thể làm những điều ấy nếu không phải là gia đình – những người có thể không cùng một cha một mẹ, nhưng có đủ yêu thương và trách nhiệm dành cho nhau?

4. Cậu có dám đối mặt và vượt qua nỗi sợ hãi của mình?

Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình, sợ thất bại, sợ cô đơn hay như nhân vật Dong Gu sợ bị mẹ bỏ rơi. Khoảnh khắc cậu đứng giữa bể bơi, ngẩng mặt lên khỏi làn nước rồi dáo dác tìm kiếm một bóng hình quen thuộc và gọi khản cổ “mẹ ơi” vẫn mãi in hằn trong tâm trí cậu, khiến cậu chẳng thể chiến thắng cuộc thi, mặc cho cậu đã dẫn trước đối thủ xa thật xa. Sợ hãi bó buộc mỗi người chúng ta trong vòng tròn an toàn. Sợ hãi ngăn cản ta tiến lên phía trước. Và chỉ khi ta dám đứng dậy, đối mặt, quyết tâm vượt qua nó, thì ta mới có thể trưởng thành và thành công.

5. Luôn có lý do để cậu vượt qua mọi đớn đau, mọi tuyệt vọng, để kiên cường tiếp tục cuộc sống này!

Những bệnh nhân liệt tứ chi không chỉ phải vượt qua với những bất lực về thể chất mà họ còn phải đối mặt với những chấn thương tâm lý. Rất nhiều người trong số họ, giống như nhân vật Se Ha đã tìm đến cái chết, như một cách giải thoát cho chính mình khỏi cuộc sống đầy tuyệt vọng này. Nhưng khoảnh khắc Dong Gu nhảy xuống hồ nước, kéo Se Ha lên, khoảnh khắc Dong Gu nói với Se Ha rằng “Mình về nhà thôi huynh” đã khiến cậu nhận ra: dẫu khó khăn, dẫu mịt mù, thì cuộc đời này vẫn luôn có những người yêu thương mình, rằng cậu không chỉ phải sống vì bản thân mình mà còn vì chính những con người ấy, rằng luôn có lý do chính đáng để cậu mạnh mẽ gồng gánh cuộc sống này.

Thông điệp ấy không chỉ dành cho Se Ha mà còn cho cả chúng ta, rằng cuộc đời nhiều khi thật tăm tối, nhưng đừng từ bỏ, đừng tuyệt vọng, vì sẽ luôn có một tia hy vọng, một cánh cửa đang chờ đón chúng ta ở phía trước! Hãy cứ mạnh mẽ và vững tin, bạn nhé!

© Hạnh Trang - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

25 tuổi rồi, cũng đủ lớn để biết những điều này rồi chăng?

 

Hạnh Trang

To touch is to experience. But to feel is to live

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top