Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn kí ức

2009-10-19 15:06

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “ Mình viết bài này trước hôm ra Hà Nội để học. Kỉ niệm và những phần kí ức quý giá của mỗi con người sẽ luôn ở trong tim chúng ta phải không ạ? Nếu bài này được đăng, mình hi vọng nó sẽ khơi dậy trong lòng mỗi người chút gì đó trong cuộc sống hối hả này.”

Trước giờ đi ngủ, tôi vẫn thích ra ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ngắm nhìn khu phố chìm trong tĩnh mịch, ngắm nhìn những ánh đèn phía xa, rất xa. Nơi ấy tôi đã lớn lên, chặng đời đầu tiên của tôi đã ghi dấu biết bao kỉ niệm…

Tôi muốn khắc ghi tất cả hình ảnh của ngôi nhà này, những gương mặt tôi yêu thương, những người bạn, những con đường mà ngày còn đi học tôi đã đi qua,… Người ta vẫn thường muốn đi thật xa để quên hết mọi nỗi niềm những lúc tuyệt vọng, tôi cũng đã bao lần nghĩ rằng nếu thật có hôm nào tôi phải đi, chắc chắn tôi sẽ không khóc, chắc chắn tôi sẽ bình thản tạm biệt mọi người để đến với thế giới mới… Vậy mà lúc này đây, chỉ là sắp đi học ở một thành phố khác, mà sao thấy lòng khó bình an quá.

Tôi sẽ nhớ mãi căn nhà của ông bà nội tôi, nơi mà ngày bé tôi đã xem như đó là quê hương mình, và cho đến bây giờ, tôi vẫn thấy rất bình yên khi đi trên con đường vào nhà bà, đường Đặng Như Mai, con đường rợp bóng mát… 10 năm đầu tiên của cuộc đời tôi đã đi qua nhẹ nhàng, đi học với sự cưng chiều của thầy cô, cuối tuần được bố mẹ gửi về bà chơi… Nhưng có một ngày mà cả cuộc đời tôi sẽ không thể nào thôi nhớ tới. Ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi, ngày em gái bố tôi mất, đó là lần đầu tiên tôi biết khóc vì mất người thân, ngày đầu tiên tôi biết ôm Thu vào và nói rằng sẽ không sao đâu… Đó cũng là mốc thời gian mà mãi về sau này, gia đình lớn của tôi sẽ không thể nào như cũ được nữa.

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

Tôi lục tìm lại ảnh đám tang, rùng mình khi thấy kí ức đau buồn đó trở về. Ngày hôm nay cả tôi và Thu đều đã lớn, đã gần 9 năm sau ngày mẹ nó mất, đã có biết bao điều đổi thay, bao chuyện xảy ra với gia đình lớn của tôi. Ngày mợ và Quỳnh Anh ra đi, ngày ông mất, ngày Thu chuyển về ở với bà… Căn nhà ngày xưa, căn nhà cũ kĩ của ông bà giờ đã xây lại, thỉnh thoảng tôi vẫn ra vườn sau, nhìn ngắm những gốc cây rất to, đó là nơi mà ngày bé bọn tôi thường mắc võng và vui đùa với nhau. Những ngày vừa qua tôi đã về bà chơi rất lâu, những ngày ấy thực sự ý nghĩa với tôi. Tôi thích cảm giác ngồi bậc thềm nhìn mảnh đất rộng lớn này chìm vào hoàng hôn, thích cảm giác nhìn ngắm những gương mặt tôi đã yêu thương trong thầm lặng. Ngày đi xa, ngoài bố mẹ tôi, có lẽ người tôi sẽ nhớ nhất là Thu, tôi thương nó nhất, tôi đã khóc cùng nó ngày mẹ nó mất, và giờ đây tôi đã khóc cùng Thu khi nghe nó kể những nỗi đau mà nó phải trải qua… Tôi ước ao những ngày thơ bé quay lại, những ngày gia đình tôi, ông bà tôi, chú mợ tôi còn khó khăn, nhưng đó là những ngày trong trẻo nhất. Hình như kí ức về những gì đã mất bao giờ cũng đẹp. Kí ức về căn nhà số 51 đường Đặng Như Mai…

Ông tôi mất năm tôi học lớp 8, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu ra nhiều điều mà trước đây tôi không thể nào hiểu được. Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất… Tôi vẫn nhớ vài tuần cuối trước khi ông mất, tôi được bố mẹ cho về bà chăm ông, ông không nói được nữa, chỉ nằm một chỗ. Một lần khi tôi múc cháo cho ông ăn, ông nhìn tôi và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Ngày mẹ Thu mất, ông rất bình lặng, ngồi im trong phòng khách. Lúc này tôi mới thấy nuối tiếc những ngày cuối cùng được gần ông. Lần đó, tôi ngơ ngác không hiểu vì sao ông nhìn tôi khóc… Tôi im lặng cúi mặt xuống, giá mà lúc đó tôi đủ lớn khôn để nắm tay ông và khóc cùng. Tôi nghe bác kể lại rằng, ngày bố quen mẹ tôi, rất nhiều người trong gia đình phản đối, chỉ có ông là chấp thuận. Và giờ tôi mới biết ông thương tôi nhất, khi nhận ra thì đã muộn mất rồi, phải vậy không? Những người thân của tôi, tôi đã yêu thương lặng lẽ biết bao … 

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

Tôi ước rằng mình được vô hình quay trở về quá khứ, nhìn ngắm những gương măt thân yêu ngày xưa, để hồi tưởng rõ ràng hơn về một thời êm đẹp đã không trở lại. Chưa bao giờ những kỉ niệm của chặng đường ấy nhức nhối trong tim tôi như những ngày vừa qua. Tôi muốn hình dung lại ngày tôi ra đời, lớn lên, ngày tôi đi học mẫu giáo rồi vào lớp 1, những kỉ niệm tuổi thơ như bao người, nhưng sẽ là ngăn kí ức thiêng liêng nhất trong trái tim tôi.

Tôi sẽ nhớ mãi về những người bạn của tôi. Giờ đây chúng tôi đã không còn có thể đi học cùng nhau, không còn những ngày bọn tôi thướt tha áo dài và guốc đi trên sân trường nữa… Mỗi đứa sẽ đi những con đường khác nhau, có những sự lựa chọn khác nhau. Nhưng những kỉ niệm mà chúng tôi đã có sẽ không thể xóa nhòa… Ngày chia tay cuối cấp III, tôi đã ôm Dung và khóc thật nhiều. Mới ngày nào bọn tôi cùng đi bộ đến trường tiểu học gần nhà, mới ngày nào gặp lại nhau ở trường Huỳnh Thúc Kháng, mới ngày nào hai đứa cùng khóc với nhau vì những mối tình học trò quá đỗi ngây thơ… Tôi nhớ da diết những ngày mùa đông cùng Dung đi ăn ngô nướng, ngô cay quá khiến nước mắt hai đứa cứ giàn giụa, rồi hai đứa cứ âm thầm khóc như thế, chẳng ai nói một lời. Những lần Ủn Ỉn lên lớp tôi, ba chị em đứng mãi ngoài hành lang, ngắm nhìn ngôi trường với biết bao cảm xúc … Và cả những gương mặt thân thương khác… Tôi muốn ôm trọn tất cả và mang theo bên đường đời. Nhưng không bao giờ có thể làm được điều đó… Tuổi học trò vẫn trở lại trong tôi qua những hình ảnh cũ, những kỉ niệm cũ, những nhớ nhung ấy thật sự buồn đau, tôi không thể nào quên, không thể nào quên những tháng ngày tới trường, những tháng ngày ấy đã xếp lại gọn gàng vào một ngăn kí ức nữa, ngăn kí ức đẹp đẽ mà tôi đã sống …

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

Tôi cũng sẽ ghi nhớ khu phố này, nơi tôi đã lớn lên, nơi tôi trở về trên con đường quen thuộc. Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh của ngôi nhà này, nơi mà 18 năm qua đã là chốn bình yên cho tôi, nơi mà tôi đã bao lần muốn rời bỏ, nhưng lúc sắp rời xa thực sự thì đã quá muộn để tôi sống tốt với bố mẹ hơn. Đêm qua trước lúc đi ngủ, như một thói quen, tôi lại ra ban công ngồi, tôi khóc. Tôi không dám khóc to, đêm tối quá mà tôi nhỏ bé biết chừng nào. Phần đời tới của tôi sẽ không bao giờ có được cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn ngắm bầu trời trước giờ đi ngủ nữa, mãi mãi.  … Căn phòng của tôi, chiếc giường của tôi, cửa sổ và những bức ảnh … Nơi đây tôi đã trải qua những tháng năm với thật nhiều điều đáng nhớ. Những kỉ niệm hạnh phúc, những kỉ niệm buồn đau, tôi đều đã trải qua tại đây… Sẽ còn trở về mỗi dịp Tết, nghỉ hè, chắc chắn là vậy, nhưng không bao giờ có thể như  cũ được nữa… Kí ức về ngôi nhà của tôi, về căn bếp, về những lần bố mẹ, tôi và Lâm ăn cơm cùng nhau, về những chú chó ngày xưa, …. Tôi bật khóc… Những tháng ngày ấy đã được tôi gói lại cẩn thận, ngăn kí ức quý giá nhất của tôi.

Và rất nhiều những ngăn kí ức bé nhỏ khác, những kỉ niệm đã có, những nụ cười đã hạnh phúc, những khoảnh khắc ngắn ngủi, những điều chỉ có một lần duy nhất trong cuộc đời…

Tạm biệt tất cả, tạm biệt những tháng năm tuổi thơ, tạm biệt những tháng năm áo trắng, từ nay sẽ là phần đời mới, cảm ơn kí ức…

Thanks for memories

Ta sẽ ôm chặt những kí ức vào lòng, những ngăn kí ức đã xếp lại như một điều cuối cùng còn lại sau quãng đường dài, …

Goodbye, I will never forget. 

 

cmả ơn em,lại làm tôi như về lại tuổi thơ,yêu thành Vinh,yêu mái trường V1

,
kaka, vinh, gửi lúc 15/10/2009 22:44:35

 

Bạn làm tôi nghĩ đến những ngày mới du học tại học viện mĩ thuật Pari 6 quanh tôi là sự hào nhoáng và sang trọng bậc nhất châu âu mà tôi vẫn nhớ về mùa thu của hà nội nhớ ngôi nhà thân thương Ở đường Nguyễn Du nơi mà ông nội đã gắng gượng mới giữ được ngôi nhà và giàn hoa Ti Gôn đẹp như hôm nay , Rất nhiều người bạn khi đến chơi đều hỏi một câu sao không cho thuê! tôi đều cưòi và nói kệ tôi để cho đẹp và để giữ lại một chút độc đáo cho con đường mà tôi có bao kỉ niệm. Chính những kí ức ngọt ngào đó đã thôi thúc tôi trở về và bỏ qua mọi cám rỗ của cuộc sống bên phương trời xa lạ, để cống hiến cho sự nghiệp mà ông và cha để lại cho tôi... hãy cố lên bạn mọi ngả đường đều đến đích một cách tươi đẹp.Chúc bạn thành công

,
vũ tién , hà nội, gửi lúc 15/10/2009 21:45:35

 

Thanks!that tuyet.............

,
nhỏ rùa!, HN, gửi lúc 14/10/2009 13:58:59

 

Tạm biệt tất cả, tạm biệt những tháng năm tuổi thơ, tạm biệt những tháng năm áo trắng, từ nay sẽ là phần đời mới, cảm ơn kí ức…

,
Le Ngoc Bich, Nha Trang, gửi lúc 13/10/2009 15:38:28

 

Rất hay, một bài viết đã đưa tôi trở về thời quá khứ xa xăm, tôi cũng như bạn được sống những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc bên những người thân yêu của tôi. Tôi không thể nào quên được những ký ức, những năm tháng tuổi thơ tràn đầy niềm vui bên ông bà và người bố thân yêu của tôi..."Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất..."

,
NT3, NĐ, gửi lúc 13/10/2009 09:47:37
 

 

Đọc bài viết này chợt tôi cũng nhớ tới những kỉ niệm của mình,khó tả nhưng cũng gần giống như vậy.Thanks

,
alex, HN, gửi lúc 12/10/2009 19:40:23

 

Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất…(hay quá)

,
sutetso, ha noi, gửi lúc 12/10/2009 14:46:24

 

Cảm ơn những ký ức đã nuôi tôi khôn lớn, đã giúp tôi vững bước hiện tại và bước tiếp tương lai.
Cảm ơn những tháng năm sẽ không bao giờ trở lại đã giúp tôi biết yêu thương, trân trọng hơn những gì mình đang có và gìn giữ cho mai sau.
Cảm ơn những kỷ niệm đẹp xấu có, vui buồn có đã cho tôi 1 tâm hồn .... sẽ không bao giờ quên

,
LiVa, Ha Nội, gửi lúc 12/10/2009 12:14:31

 

Mình rất thích những bài viết của bạn. Chân thực và mộc mạc. Cảm giác như tất cả cảm xúc đều được lấy ra từ tận con tim vậy!
Mình thấy rất nhiều câu chữ như của chính lòng mình. Cảm ơn vì đồng điệu.
Những cảm xúc về ký ức, về người ông, về phía bên kia của bạn đều như của chính mình. Không hiểu sao giống nhau thế nhỉ?

,
Nguyên, gửi lúc 12/10/2009 10:09:12

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top