Cảm ơn kí ức
2009-10-19 15:06
Tác giả:
Blog Việt
Lời tác giả: “ Mình viết bài này trước hôm ra Hà Nội để học. Kỉ niệm và những phần kí ức quý giá của mỗi con người sẽ luôn ở trong tim chúng ta phải không ạ? Nếu bài này được đăng, mình hi vọng nó sẽ khơi dậy trong lòng mỗi người chút gì đó trong cuộc sống hối hả này.”
Trước giờ đi ngủ, tôi vẫn thích ra ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ngắm nhìn khu phố chìm trong tĩnh mịch, ngắm nhìn những ánh đèn phía xa, rất xa. Nơi ấy tôi đã lớn lên, chặng đời đầu tiên của tôi đã ghi dấu biết bao kỉ niệm…
Tôi muốn khắc ghi tất cả hình ảnh của ngôi nhà này, những gương mặt tôi yêu thương, những người bạn, những con đường mà ngày còn đi học tôi đã đi qua,… Người ta vẫn thường muốn đi thật xa để quên hết mọi nỗi niềm những lúc tuyệt vọng, tôi cũng đã bao lần nghĩ rằng nếu thật có hôm nào tôi phải đi, chắc chắn tôi sẽ không khóc, chắc chắn tôi sẽ bình thản tạm biệt mọi người để đến với thế giới mới… Vậy mà lúc này đây, chỉ là sắp đi học ở một thành phố khác, mà sao thấy lòng khó bình an quá.
Tôi sẽ nhớ mãi căn nhà của ông bà nội tôi, nơi mà ngày bé tôi đã xem như đó là quê hương mình, và cho đến bây giờ, tôi vẫn thấy rất bình yên khi đi trên con đường vào nhà bà, đường Đặng Như Mai, con đường rợp bóng mát… 10 năm đầu tiên của cuộc đời tôi đã đi qua nhẹ nhàng, đi học với sự cưng chiều của thầy cô, cuối tuần được bố mẹ gửi về bà chơi… Nhưng có một ngày mà cả cuộc đời tôi sẽ không thể nào thôi nhớ tới. Ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi, ngày em gái bố tôi mất, đó là lần đầu tiên tôi biết khóc vì mất người thân, ngày đầu tiên tôi biết ôm Thu vào và nói rằng sẽ không sao đâu… Đó cũng là mốc thời gian mà mãi về sau này, gia đình lớn của tôi sẽ không thể nào như cũ được nữa.
Ảnh minh họa: Raysoda.com |
Tôi lục tìm lại ảnh đám tang, rùng mình khi thấy kí ức đau buồn đó trở về. Ngày hôm nay cả tôi và Thu đều đã lớn, đã gần 9 năm sau ngày mẹ nó mất, đã có biết bao điều đổi thay, bao chuyện xảy ra với gia đình lớn của tôi. Ngày mợ và Quỳnh Anh ra đi, ngày ông mất, ngày Thu chuyển về ở với bà… Căn nhà ngày xưa, căn nhà cũ kĩ của ông bà giờ đã xây lại, thỉnh thoảng tôi vẫn ra vườn sau, nhìn ngắm những gốc cây rất to, đó là nơi mà ngày bé bọn tôi thường mắc võng và vui đùa với nhau. Những ngày vừa qua tôi đã về bà chơi rất lâu, những ngày ấy thực sự ý nghĩa với tôi. Tôi thích cảm giác ngồi bậc thềm nhìn mảnh đất rộng lớn này chìm vào hoàng hôn, thích cảm giác nhìn ngắm những gương mặt tôi đã yêu thương trong thầm lặng. Ngày đi xa, ngoài bố mẹ tôi, có lẽ người tôi sẽ nhớ nhất là Thu, tôi thương nó nhất, tôi đã khóc cùng nó ngày mẹ nó mất, và giờ đây tôi đã khóc cùng Thu khi nghe nó kể những nỗi đau mà nó phải trải qua… Tôi ước ao những ngày thơ bé quay lại, những ngày gia đình tôi, ông bà tôi, chú mợ tôi còn khó khăn, nhưng đó là những ngày trong trẻo nhất. Hình như kí ức về những gì đã mất bao giờ cũng đẹp. Kí ức về căn nhà số 51 đường Đặng Như Mai…
Ông tôi mất năm tôi học lớp 8, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu ra nhiều điều mà trước đây tôi không thể nào hiểu được. Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất… Tôi vẫn nhớ vài tuần cuối trước khi ông mất, tôi được bố mẹ cho về bà chăm ông, ông không nói được nữa, chỉ nằm một chỗ. Một lần khi tôi múc cháo cho ông ăn, ông nhìn tôi và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Ngày mẹ Thu mất, ông rất bình lặng, ngồi im trong phòng khách. Lúc này tôi mới thấy nuối tiếc những ngày cuối cùng được gần ông. Lần đó, tôi ngơ ngác không hiểu vì sao ông nhìn tôi khóc… Tôi im lặng cúi mặt xuống, giá mà lúc đó tôi đủ lớn khôn để nắm tay ông và khóc cùng. Tôi nghe bác kể lại rằng, ngày bố quen mẹ tôi, rất nhiều người trong gia đình phản đối, chỉ có ông là chấp thuận. Và giờ tôi mới biết ông thương tôi nhất, khi nhận ra thì đã muộn mất rồi, phải vậy không? Những người thân của tôi, tôi đã yêu thương lặng lẽ biết bao …
Ảnh minh họa: Raysoda.com |
Tôi ước rằng mình được vô hình quay trở về quá khứ, nhìn ngắm những gương măt thân yêu ngày xưa, để hồi tưởng rõ ràng hơn về một thời êm đẹp đã không trở lại. Chưa bao giờ những kỉ niệm của chặng đường ấy nhức nhối trong tim tôi như những ngày vừa qua. Tôi muốn hình dung lại ngày tôi ra đời, lớn lên, ngày tôi đi học mẫu giáo rồi vào lớp 1, những kỉ niệm tuổi thơ như bao người, nhưng sẽ là ngăn kí ức thiêng liêng nhất trong trái tim tôi.
Tôi sẽ nhớ mãi về những người bạn của tôi. Giờ đây chúng tôi đã không còn có thể đi học cùng nhau, không còn những ngày bọn tôi thướt tha áo dài và guốc đi trên sân trường nữa… Mỗi đứa sẽ đi những con đường khác nhau, có những sự lựa chọn khác nhau. Nhưng những kỉ niệm mà chúng tôi đã có sẽ không thể xóa nhòa… Ngày chia tay cuối cấp III, tôi đã ôm Dung và khóc thật nhiều. Mới ngày nào bọn tôi cùng đi bộ đến trường tiểu học gần nhà, mới ngày nào gặp lại nhau ở trường Huỳnh Thúc Kháng, mới ngày nào hai đứa cùng khóc với nhau vì những mối tình học trò quá đỗi ngây thơ… Tôi nhớ da diết những ngày mùa đông cùng Dung đi ăn ngô nướng, ngô cay quá khiến nước mắt hai đứa cứ giàn giụa, rồi hai đứa cứ âm thầm khóc như thế, chẳng ai nói một lời. Những lần Ủn Ỉn lên lớp tôi, ba chị em đứng mãi ngoài hành lang, ngắm nhìn ngôi trường với biết bao cảm xúc … Và cả những gương mặt thân thương khác… Tôi muốn ôm trọn tất cả và mang theo bên đường đời. Nhưng không bao giờ có thể làm được điều đó… Tuổi học trò vẫn trở lại trong tôi qua những hình ảnh cũ, những kỉ niệm cũ, những nhớ nhung ấy thật sự buồn đau, tôi không thể nào quên, không thể nào quên những tháng ngày tới trường, những tháng ngày ấy đã xếp lại gọn gàng vào một ngăn kí ức nữa, ngăn kí ức đẹp đẽ mà tôi đã sống …
Ảnh minh họa: Raysoda.com |
Tôi cũng sẽ ghi nhớ khu phố này, nơi tôi đã lớn lên, nơi tôi trở về trên con đường quen thuộc. Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh của ngôi nhà này, nơi mà 18 năm qua đã là chốn bình yên cho tôi, nơi mà tôi đã bao lần muốn rời bỏ, nhưng lúc sắp rời xa thực sự thì đã quá muộn để tôi sống tốt với bố mẹ hơn. Đêm qua trước lúc đi ngủ, như một thói quen, tôi lại ra ban công ngồi, tôi khóc. Tôi không dám khóc to, đêm tối quá mà tôi nhỏ bé biết chừng nào. Phần đời tới của tôi sẽ không bao giờ có được cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn ngắm bầu trời trước giờ đi ngủ nữa, mãi mãi. … Căn phòng của tôi, chiếc giường của tôi, cửa sổ và những bức ảnh … Nơi đây tôi đã trải qua những tháng năm với thật nhiều điều đáng nhớ. Những kỉ niệm hạnh phúc, những kỉ niệm buồn đau, tôi đều đã trải qua tại đây… Sẽ còn trở về mỗi dịp Tết, nghỉ hè, chắc chắn là vậy, nhưng không bao giờ có thể như cũ được nữa… Kí ức về ngôi nhà của tôi, về căn bếp, về những lần bố mẹ, tôi và Lâm ăn cơm cùng nhau, về những chú chó ngày xưa, …. Tôi bật khóc… Những tháng ngày ấy đã được tôi gói lại cẩn thận, ngăn kí ức quý giá nhất của tôi.
Và rất nhiều những ngăn kí ức bé nhỏ khác, những kỉ niệm đã có, những nụ cười đã hạnh phúc, những khoảnh khắc ngắn ngủi, những điều chỉ có một lần duy nhất trong cuộc đời…
…
Tạm biệt tất cả, tạm biệt những tháng năm tuổi thơ, tạm biệt những tháng năm áo trắng, từ nay sẽ là phần đời mới, cảm ơn kí ức…
Thanks for memories…
Ta sẽ ôm chặt những kí ức vào lòng, những ngăn kí ức đã xếp lại như một điều cuối cùng còn lại sau quãng đường dài, …
Goodbye, I will never forget.
-
Gửi từ Blogger Hà Jung – Bích Hà
Bạn làm tôi nghĩ đến những ngày mới du học tại học viện mĩ thuật Pari 6 quanh tôi là sự hào nhoáng và sang trọng bậc nhất châu âu mà tôi vẫn nhớ về mùa thu của hà nội nhớ ngôi nhà thân thương Ở đường Nguyễn Du nơi mà ông nội đã gắng gượng mới giữ được ngôi nhà và giàn hoa Ti Gôn đẹp như hôm nay , Rất nhiều người bạn khi đến chơi đều hỏi một câu sao không cho thuê! tôi đều cưòi và nói kệ tôi để cho đẹp và để giữ lại một chút độc đáo cho con đường mà tôi có bao kỉ niệm. Chính những kí ức ngọt ngào đó đã thôi thúc tôi trở về và bỏ qua mọi cám rỗ của cuộc sống bên phương trời xa lạ, để cống hiến cho sự nghiệp mà ông và cha để lại cho tôi... hãy cố lên bạn mọi ngả đường đều đến đích một cách tươi đẹp.Chúc bạn thành công
Thanks!that tuyet.............
Tạm biệt tất cả, tạm biệt những tháng năm tuổi thơ, tạm biệt những tháng năm áo trắng, từ nay sẽ là phần đời mới, cảm ơn kí ức…
Rất hay, một bài viết đã đưa tôi trở về thời quá khứ xa xăm, tôi cũng như bạn được sống những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc bên những người thân yêu của tôi. Tôi không thể nào quên được những ký ức, những năm tháng tuổi thơ tràn đầy niềm vui bên ông bà và người bố thân yêu của tôi..."Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất..."
Đọc bài viết này chợt tôi cũng nhớ tới những kỉ niệm của mình,khó tả nhưng cũng gần giống như vậy.Thanks
Đó là người ta không cảm thấy đau đớn khi mất mát, người ta chỉ đau đớn khi một ngày nào đó nhận ra giá trị của điều đã mất…(hay quá)
Cảm ơn những ký ức đã nuôi tôi khôn lớn, đã giúp tôi vững bước hiện tại và bước tiếp tương lai.
Cảm ơn những tháng năm sẽ không bao giờ trở lại đã giúp tôi biết yêu thương, trân trọng hơn những gì mình đang có và gìn giữ cho mai sau.
Cảm ơn những kỷ niệm đẹp xấu có, vui buồn có đã cho tôi 1 tâm hồn .... sẽ không bao giờ quên
Mình rất thích những bài viết của bạn. Chân thực và mộc mạc. Cảm giác như tất cả cảm xúc đều được lấy ra từ tận con tim vậy!
Mình thấy rất nhiều câu chữ như của chính lòng mình. Cảm ơn vì đồng điệu.
Những cảm xúc về ký ức, về người ông, về phía bên kia của bạn đều như của chính mình. Không hiểu sao giống nhau thế nhỉ?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
cmả ơn em,lại làm tôi như về lại tuổi thơ,yêu thành Vinh,yêu mái trường V1