Cảm ơn ba vì đã luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con
2020-10-07 01:22
Tác giả:
nguyễn ngân
blogradio.vn - 50 năm cuộc đời của ba trải qua không biết bao nhiêu là đắng cay, chua chát của cuộc đời vậy mà chưa một lần nào ba sống cho mình, chưa một lần nào ba nghĩ đến mình tất cả những thứ tốt nhất, những thứ đẹp đẽ nhất ba đã dành hết cho tôi cả rồi.
***
Từ những ngày thơ bé tôi luôn cố tìm kiếm cho mình những thứ mà mình cho là quý giá nhất. Khi tôi lên lớp Một mẹ mua cho tôi một đôi giày thật đẹp, thật đắt tiền. Tôi đã xem nó là thứ quý giá nhất của mình luôn cố gắng giữ gìn, thời gian trôi qua nó cũng đã hư, đã chật và đương nhiên tôi đã không còn mang được nữa.
Lớn lên một chút, khi vào đầu cấp 2, ba tôi sắm cho tôi chiếc xe đạp mới, bóng loáng ngay từ lúc ấy tôi tin chắc rằng nó là thứ quý giá nhất của mình. Thời gian rồi cũng qua đi, chiếc xe cũng dần mà xuống cấp và tôi cũng ngày lớn lên nên chả màng sử dụng đến nó nữa, vứt hẳn vào góc kho.
Khi tôi vào học cấp 3 tôi mới ngộ nhận ra rằng à thì ra thứ quý giá nhất chính là tiền. Có tiền mình có thể mua hàng trăm đôi giày và hàng trăm chiếc xe đạp của mình, có tiền mình có thể làm vô vàn thứ mình thích.
Suy nghĩ ngờ nghệch ấy cứ theo tôi mà lớn dần theo năm tháng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn là cô bé luôn đi tìm cái quý giá của đời mình giờ đây tôi cũng đã lớn.
Tôi lớn thật rồi, tôi giờ đây còn cao hơn cả ba của mình và tôi giờ đây đã tự kiếm ra tiền. Có lẽ từ khi bước chân lên Sài Gòn đi học thời gian của tôi ở nhà đếm trên đầu ngón tay, vì mãi bận việc học, đi làm nên tôi chả mấy khi về nhà cho lắm.
Không phải vì tôi không nhớ nhà mà là tôi cứ mãi chạy theo đồng tiền, chạy theo thứ mà lúc ấy tôi nghĩ là đáng giá nhất để rồi dần nhận ra nó thật chất cũng là vật vô nghĩa.
Tại sao bây giờ tôi lại gọi nó là thứ vô nghĩa bởi tôi đã tìm thấy được thứ ý nghĩa nhất của đời mình rồi, đó chính là đôi vai gầy của ba tôi, đôi vai mang đầy sương gió của cuộc đời.
Suốt một cuộc hành trình dài tìm kiếm để giờ mới nhận ra quả thật là một điều vô cùng tệ. Nó tệ bởi tôi cứ mãi cho rằng những thứ đẹp đẽ, bóng loáng kia là quý giá mà quên mất rằng để có được nó là đôi vai của ba tôi lại một ngày gầy đi.
Những lần về thăm nhà của tôi là những lần chứng kiến hình ảnh đôi vai của ba cứ dần gầy gò mà chai sạn đi. Tôi yêu đôi vai của ba tôi vô cùng, tôi yêu cái chai sạn của nó, tôi yêu cái rám nắng của nó và tôi cũng yêu luôn những vết sẹo trên đôi vai ấy.
Tôi biết được rằng để nuôi tôi khôn lớn đến ngày hôm nay thì ba tôi đã phải khổ cực đến nhường nào. Nhà tôi chẳng hề giàu chỉ là một gia đình vô vô cùng bình thường thậm chí là có nhiều lúc thiếu thốn nhưng mà ngay từ khi còn bé ba tôi luôn yêu tôi theo cách hoàn hảo nhất, ba luôn cho tôi những thứ tốt nhất bởi ba chẳng bao giờ muốn con gái của ba thiệt thòi so với chúng bạn bao giờ.
50 năm cuộc đời của ba trải qua không biết bao nhiêu là đắng cay, chua chát của cuộc đời vậy mà chưa một lần nào ba sống cho mình, chưa một lần nào ba nghĩ đến mình tất cả những thứ tốt nhất, những thứ đẹp đẽ nhất ba đã dành hết cho tôi cả rồi.
Còn tôi thì cứ mãi nhìn theo những cái đẹp đẽ mà chả bao giờ nhìn thấy những vết sẹo, vết thương trên lưng của ba. Đôi vai của ba gánh trọn ước mơ của đời tôi vì thế mà vai của ba cứ nặng mãi, nặng mãi bởi tôi biết có làm gì đi nữa mọi thành quả tốt đẹp nhất ba tôi chỉ mong dành trọn hết cho tôi mà thôi.
Tôi đã từng hỏi ba “Ba ơi, nếu có điều ước ba ước gì cho ba?" Ba tôi chẳng hề suy nghĩ mà nói là “Ba ước con gái mai sau không phải khổ giống ba". Ngay cả đến cái điều ước mà còn chẳng hề màng đến bản thân mình có lẽ cuộc đời của ba tôi bây giờ chỉ sống dành trọn cho tôi cả rồi.
Dù có viết hàng trăm trang giấy cũng chẳng thể nào nói hết được tình thương của ba dành cho tôi, điều tôi làm duy nhất khiến ba hạnh phúc chính là phải sống, sống thật tốt, là một con người có ích cho xã hội.
© Nguyễn Ngân - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân
Giữ hình ảnh cô gái năng động, tự tin, mạnh mẽ, độc lập trong mắt bạn bè, đồng nghiệp khiến Nguyễn Hoàng Anh (ở quận 5, TPHCM) thực sự mệt mỏi. Cô đã chọn cách thay đổi, không tự gây áp lực cho bản thân theo những cách sau đây.

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.