Bữa cơm nhà
2011-11-24 11:25
Tác giả:
Blog Việt - Bữa cơm nhà, ba từ ấy sao quá đỗi ấm áp thiêng liêng, nhất là với những đứa con xa gia đình...
Mình nhớ lắm những bữa cơm nhà...
Ngày ấy, bữa cơm nhà dung dị và đạm bạc thôi, chỉ đơn giản là cái trứng gà tự tay ba chăm lấy, ưu tiên mỗi phần cơm bé út...là trái cà giòn tan với bát canh rau vặt mẹ kiếm trong vườn. Ba mẹ bé chịu khó lắm, công chức nhà nước, tiếng là chuyên viên cấp sở nhưng cũng khó khăn cùng cảnh khổ như mọi nhà...trong thời điểm ấy. Bé út thì còi cọc, bé tí hon, ba mẹ chăm bẵm những chú gà, trồng đôi ba vạt rau, nuôi một bầy con khôn lớn. Bữa cơm với một quả trứng gà luộc bé tí,mặc dù rất thích, nhưng mãi rồi bé út cũng chán, ăn ít hơn, nhìn bát cơm mà rưng rưng nước mắt, mãi không chịu nuốt. Chị gái dỗ dành, đút từng thìa, bé ngoan, ăn đi, chị gỡ xương mấy chú cá cho bé ăn nữa nhé, rồi thì bé chỉ được ăn canh thôi, không được ăn cà đâu, ăn cái đó ho đấy...bé ứ chịu hiểu, lắc đầu, nhìn dăm ba con cá trong đĩa, mắt lại ngân ngấn nước. Hình như lúc ấy, mẹ nghẹn ngào quay đi, mắt mẹ đỏ hoe...còn bé thì vẫn ngơ ngác ngây thơ chả hiểu gì.. Mâm cơm chùng xuống. Ba trầm ngâm, không nói, chỉ cúi đầu lặng lẽ... cố và cơm thật nhanh.
Rồi mẹ đi nhiều hơn, mẹ đi làm miết, mẹ đi, bữa cơm cũng không về với bé nữa. Bé hỏi mẹ đi đâu, mẹ ăn cơm ở đâu? Mẹ bảo: mấy cha con ở nhà ăn nhé, mẹ đi làm rồi ăn cơm bụi, mẹ không về đâu...Bé níu vai mẹ, phụng phịu: "cơm bụi" là sao hả mẹ? Là bưng cơm ra ngoài bụi rậm ngồi ăn á? Ba mẹ và anh chị cười, lắc đầu, cũng chả giải thích cho bé ra sao... Nhưng rồi bữa ăn của cha con ở nhà có thêm nhiều thứ hơn, bữa giò, bữa chả nem, bữa là những chú tôm đỏ au... Bé ăn được nhiều cơm hơn, thấy ba mẹ cũng vui vui hơn trước, nụ cười và ánh mắt nhìn mấy đứa con, mắt lấp lánh. Chỉ có mẹ, là ít về ăn cơm với bé, ba và anh chị. Thỉnh thoảng mẹ về, mẹ mang theo mấy gói giấy, trong có nhiều đồ ăn ngon. Anh chị xúm lại, lúi húi bóc mở, bày ra đĩa cho cả nhà...Mẹ chỉ ngồi nhìn, mắt rơm rớm, mẹ không ăn...
Bà ngoại gửi cho cha con một lọ nhút, đó là một món ăn dân dã, bà muối từ những trái mít vườn nhà. Chắc lạ miệng, bé ăn ngon, thích lắm. Bé bảo mẹ: Mẹ ơi, mẹ đừng đi nhiều nữa, mẹ ở nhà, ăn cơm với bé, có tương với nhút của bà ngoại rồi, bé chẳng cần gì nữa đâu... Bé muốn mẹ ở nhà ăn cơm với ba, với bé, với anh chị... Mẹ nghẹn lời, không nói. Anh chị mắng bé, bé không ngoan, đừng làm mẹ buồn nhiều nữa, mẹ đi làm thêm nuôi bé còn gì... Bé không dám khóc, lén nhìn ba. Ba lảng tránh đôi mắt trong veo của bé, lặng im...
Có lẽ lúc ấy ba buồn lắm, công việc của một chuyên viên như ba, chẳng thể làm thêm gánh vác bớt cho mẹ, giờ bé lớn và hiểu, có lẽ bé làm ba buồn, làm người đàn ông trong ba tự ái...Ba vẫn miệt mài làm việc, về nhà là lại chăm bẵm mấy chú gà và những ổ trứng, cuốc xới mảnh vườn bé, trồng mấy cây rau... Ba ít nói hơn...
Ảnh minh họa: Afamily
Bé thích ăn cơm nhà, thích lắm, và giờ vẫn vậy. Bữa cơm gia đình ấm áp, dù chẳng có gì trong mâm cơm, nhưng vẫn thấy thích, gia đình sum vầy, vui vẻ đầm ấm. Nhưng bé lúc ấy toàn làm mọi người buồn thôi, mẹ đưa bé đi ăn tiệc cùng cơ quan, bé giãy nảy: thế ở nhà ba với anh chị ăn gì, hả mẹ? Lúc ấy bé trẻ con quá, nào biết những câu hỏi ngô nghê là những nhát dao cứa đau trái tim mẹ, làm thắt lòng ba. Cơm tiệc nhiều món ngon, sao lúc đó bé vẫn chẳng thích, và cũng như mọi lần, mẹ con bé lại mang thức ăn về cho ba..
Rồi gia đình bé cũng qua được những ngày khó khăn, bữa cơm nhiều món ăn, tiếng cười nhiều hơn trước, bữa cơm đã đầy đủ sum họp, mẹ cũng ít phải đi làm hơn, bé thấy ba mẹ nhìn anh chị em bé, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc...Thỉnh thoảng, bé cũng đi ăn tiệc với mẹ, bé vẫn hỏi mẹ, sao chẳng phải lấy phần cho ba và anh chị? Mẹ mỉm cười, uh, nếu con thích thì con quay lại, lấy chai rượu trên bàn về cho ba, dù sao thì mình cũng đã thanh toán rồi, còn đồ ăn thì thôi...Uh nhỉ, bé cũng quên mất đấy, lâu lắm rồi có bao giờ mẹ có phải lấy về cho nhà mình nữa đâu.
Bé tung tăng quay trở lại bàn ăn, chân nhún nhảy, xúng xính trong bộ váy trắng tinh...Chợt bé sững người, mấy anh chị phục vụ đang ngồi vào bàn ăn những chỗ thức ăn thừa trên bàn... Mấy anh chị thấy bé quay lại, ngơ ngác nhìn, mấy anh chị chỉ lặng lẽ cúi đầu, im lặng. Bé chợt hiểu, bé vội vàng lấy chai rượu trên bàn, vội vã quay đi... Có lẽ vì vội, chiếc đũa trên bàn rơi xuống, bắn một vệt thức ăn, làm bẩn chiếc váy trắng... Bé đang lúng túng thì một chị nhân viên phục vụ lại, rút khăn tay ra lau cho bé, dỗ bé. Bé nhìn chị, trong miệng chị vẫn còn thức ăn, bé vào, chị ngậm chứ ko dám nhai nuốt nữa.... Bé lúng búng cảm ơn chị rồi chạy vụt đi, chẳng dám ngoảnh đầu nhìn lại, khẽ gạt nước mắt... Trên đường về, bé hỏi mẹ mãi: Mẹ ơi, các anh chị ấy có nhà không? Có ba mẹ không? Có được ăn cơm cùng ba mẹ và anh chị không? Mình về, các anh chị ấy còn ở lại dọn, chưa được về? Thế ba mẹ anh chị của các anh chị ấy có chờ cơm? Mẹ gắt bé, sao hỏi linh tinh nhiều vậy?
Bé lặng im? Mẹ ơi? Bữa cơm nhà... Có lẽ mẹ bận rộn và mệt mỏi quá, mẹ quên... Bé thương các anh chị ấy, nhưng bé có làm được gì đâu?
Bữa cơm nhà lúc nào nhớ lại cũng khiến bé rưng rưng...Gia đình thân thương, bữa cơm đầm ấm, sao mà ngon đến thế, thấm thía và chứa chan tình đến thế. Bữa cơm những ngày khó khăn, cả nhà nhường đồ ăn cho bé, chăm sóc bé, mãi bé chẳng bao giờ quên...Bé thấy mình quá may mắn, vì có ba mẹ, có anh chị...có cả những tháng ngày khó khăn, có cả những ngày sung túc, có cả những hạnh phúc ngọt ngào...
Nếu sau này bé có gia đình, chắc chắn bé sẽ giữ lửa ấm từ căn bếp thân thương...
Tái bút: Nếu bạn có nhà, có một mái ấm, có gia đình, hãy giữ lửa yêu thương từ những bữa cơm bình dị...Mình đã gặp nhiều người con xa, và ước ao của họ là bữa cơm gia đình ấm áp, và ngay cả chính mình, giữa lòng đất Bắc cũng khao khát yêu thương... Cuộc sống giờ đây khiến mình giật mình thảng thốt, những người trẻ, ở cùng gia đình, đi làm, vậy mà công việc cuốn họ đi, để đến nỗi quên hẳn bữa cơm nhà trong suốt mấy năm? Sống chậm lại chút, cố gắng sắp xếp, giành thời gian để thỉnh thoảng ngồi cùng mâm cơm gia đình, mình nghĩ đó là những phút giây ngọt ngào và hạnh phúc nhất...
- Gửi từ email Phan Thị Hiền Lương
Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

