Bố ơi, món ăn của bố sao yêu thương đến thế
2022-02-04 01:20
Tác giả:
Lam
blogradio.vn - Sau này, ta đủ cánh đủ lông, ta bay lên bầu trời cao rộng thì vẫn ở đâu đó, vẫn có cha mẹ là nơi chờ đợi chúng ta quay về. Nhà là nơi mọi cơn bão dừng lại ở cửa. Lời yêu thương chưa bao giờ là muộn. Hôm nay đã đến lúc nói lời yêu thương.
***
Mỗi đứa trẻ khi sinh ra đều sẽ có món quà vô giá mà tạo hóa ban cho, đó là sự yêu thương của bố và tấm lòng bao dung của mẹ.
Margaret Truman đã từng khẳng khái “Chỉ khi bạn lớn lên và bước khỏi cha, hay rời cha để đến với gia đình của riêng mình, chỉ tới lúc đó bạn mới hiểu được sự vĩ đại của cha và thực tâm biết ơn điều đó.” Tình yêu của cha dành cho sao kì lạ và thiêng liêng. Tấm thân trĩu đầy bao điều vất vả, chỉ mong sao con một đời an yên.
Tôi là một người vẫn may mắn vì mỗi lúc bão bùng là mỗi lúc được nghe tiếng cha nói, mẹ bảo. Bố tôi làm tiểu thương ở một khu chợ cách xa nhà khoảng 25km, hằng ngày ông vẫn luôn rời khỏi nhà vào lúc 12 giờ trưa và về nhà lúc 12 giờ đêm. Nhưng vào những ngày cận Tết như hiện nay, vì khách hàng quá đông mà bố vẫn thường ngủ lại tại chợ, để sáng hôm sau tiện đường bán hàng. Và như thế tôi đã ở nhà một mình, tự mình sinh hoạt mọi thứ.
Tối hôm ấy, bố bảo rằng bố sẽ về, tôi vui lắm, tôi có nhờ bố mua giúp một hộp xôi hoặc một tô hủ tíu để ăn dằn bụng. Bố tôi trở về nhà và không mang theo gì cả, bố quát tôi tại sao lại không tự nấu ăn mà suốt ngày cứ mua đủ thứ.
Lúc đó, tôi rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn cố kìm nén lại dòng lệ đang trực trào, tôi không dám khóc, vì nếu khóc thì bố lại nói rằng tôi là thằng con mít ướt. Tôi nghẹn từng cơn bảo “Thôi, con no rồi, bố với em chuẩn bị ngủ đi”. Nói rồi tôi chạy phắt lại cái máy tính để quên đi chuyện vừa rồi.
Ngồi xem được một lúc thì từ dưới bếp bốc lên mùi hương ấm nóng của tỏi phi, vừa quay ngoắt lại thì tôi thấy bố đang cầm trên tay tô cơm đầy ụ cùng với miếng thịt nóng hổi mà ông vừa nấu. Lúc ấy, tri giác tôi như bị băng hóa, và rồi nó tan ra bởi câu nói của ông “Mày ăn nhanh lên, ở nhà nguyên ngày mà không ăn cái gì, một lần nữa thì ăn đòn đấy”. Tôi lấy vội tô cơm, vừa ăn vừa cười.
Đưa cơm tôi xong, bố lại xuống bếp, bố xới tô cơm rồi ngồi nơi góc nhỏ mà ăn. Tôi chạy xuống thì thấy rằng trong tô bố chỉ có cơm chan nước kho, vài lát rau và một cục thịt mỡ. Vỡ lẽ ra, bố đã dành phần thịt nạc nhất cho con của ông, vỡ lẽ ra cả ngày hôm ấy ông bán hàng vất vả nhưng cũng chưa hạt cơm bỏ bụng.
Vỡ lẽ ra sự vô tâm của tôi đã đi xa đến vậy. Tôi đã quá sai lầm khi nghĩ rằng mình đã rất mệt mỏi với mớ bài tập, sai lầm khi nghĩ rằng những gì bố đang làm chẳng là gì so với áp lực kinh khủng đến từ việc học của tôi. Bản thân ơi, ngươi sai quá rồi, những vất vả lo toan của bố làm sao ngươi chịu được, những giọt mồ hôi ướt đẫm vai người làm sao ngươi có thể cảm thấy.
Bố ơi, con xin lỗi vì những năm tháng nông nỗi lúc trước, xin lỗi vì những sai lầm con gây ra và mặc định rằng nó chẳng đáng gì. Bố ơi, con có thể nói “Con yêu bố”. Bố không nói lời yêu thương với con nhưng bố yêu thương con hơn cả lời nói. Với bố con luôn là đứa trẻ không bao giờ lớn, con thầm mong một điều với các vị thần rằng người hãy xuất hiện để vực dậy mỗi lúc con vấp ngã, và người nói thần không thể xuất hiện mọi nơi, nên người đã tạo ra bố. Bố là hiện thân của vạn điều tốt đẹp nhất thế gian.
Các bạn thân mến, những áp lực, những vất vả mà chúng ta đã và đang gặp phải, thật chả bằng hạt muối bỏ biển sao với cha mẹ. Có lẽ hàng ngày, chúng ta dành cái sự ngọt ngào, dành những thứ tích cực cho người ngoài, để rồi mang về cho gia đình sự lạnh lùng, cáu gắt, đem về những điều tiêu cực.
Tôi có đọc ở đâu đó một câu rằng “Cha mẹ là tấm rèm ngăn cản chúng ta đến cái chết” khi chúng ta còn cha có mẹ, cái chết như một lý thuyết viễn xa nào đó, nó vẫn tồn tại nhưng chúng ta lại thấy nó mơ hồ mà không thể lắng đọng thành khái niệm. Chỉ khi tấm rèm ngăn cản ấy không còn ở đó nữa, ta mới cảm nhận được thế nào sinh tử kề cận, lúc đó ta sẽ hiểu rõ mọi sự hiểm nguy của thế gian này. Mất đi tấm rèm ấy là mất đi một nơi tựa vững chãi, mất đi vòng bảo vệ cho sự sống, là mất đi niềm tin về mọi thứ.
Sau này, ta đủ cánh đủ lông, ta bay lên bầu trời cao rộng thì vẫn ở đâu đó, vẫn có cha mẹ là nơi chờ đợi chúng ta quay về. Nhà là nơi mọi cơn bão dừng lại ở cửa. Lời yêu thương chưa bao giờ là muộn. Hôm nay đã đến lúc nói lời yêu thương.
© Cơm cháy - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.