Bao giờ em quay về nơi đây?
2015-04-17 12:15
Tác giả:
blogradio.vn - Vì chưa quên được em, tôi chưa thể chấp nhận một hình ảnh mới. Tôi không muốn bất công với bất kỳ người con gái nào khác khi tim tôi vẫn chờ đợi một người. Một ngày nào đó, khi kỷ niệm lùi xa… Một ngày nào đó, khi tôi không còn chờ đợi, tôi sẽ tìm kiếm một hạnh phúc, một tình yêu khác.
Tháng mười âm lịch, dòng sông này sẽ gây ra lũ lụt chứ bình thường nó là nguồn sống cho cư dân ven sông. Riêng đối với lũ trẻ chúng tôi - những đứa con nít mười mấy tuổi ở nông thôn - dòng sông là nơi vui chơi tuyệt vời! Những con trâu, con bò thỉnh thoảng được người ta đưa ra sông tắm cùng bọn trẻ. Chẳng đứa nào thèm quan tâm mình đang tắm cùng dòng nước với đàn gia súc.
Tôi học lớp 6 mặc nhiên được xem là anh lớn của chúng nó. Dù gì cũng là học trò cấp hai chứ bộ! Để chỉ huy bọn nhóc, chúng tôi thành lập một đội chơi gọi là “Xóm nhà cao cẳng” (Vì mùa lũ phải kê nhà lên cao). Tôi đội trưởng còn đội phó là Sen, một đứa con gái học cùng lớp và là hàng xóm của tôi. Cái tên con bé ấy là hiếm ở vùng miền Trung, bởi thật ra mẹ nó người Đồng Tháp. Vì lấy bố nó nên theo ra sống ở quê nội. Khi sinh nó, đặt tên Sen để nhớ vể quê ngoại.
Những hồn nhiên tuổi thơ khiến chúng tôi quên đi sự khó nhọc mưu sinh của người lớn. Ở vùng này, đa số đàn ông đi đánh dặm, bắt cá tôm vùng ven sông. Mùa nước lũ thì đi vớt củi. Đàn bà đi làm ruộng hoặc làm thuê cho các chủ vườn ở cách đó gần chục cây số. Vào mùa hè xuất hiện loài chim sẻ to , mập vì chúng được ăn no nê vụ lúa đông xuân. Nhưng Sen và tôi không gọi nó bằng cái tên “Chim sẻ” mà cùng nhau gọi nó là chim “Chờ một chút” bởi nghe kỹ tiếng nó hót rất giống người ta hẹn hò “Chờ một chút”. Sáng kiến đặt tên này được qui định ngầm chỉ hai đứa chúng tôi biết thôi.
Năm tôi đậu vào lớp 10 thì gia đình Sen gặp nhiều biến cố. Cha Sen bị bệnh lao rồi chết. Ngày làm đám tang cho ông, hàng xóm phải chung tay giúp đỡ vì gia đình Sen khó khăn nhất xóm. Sau khi chôn cất ông xong, con chó vàng nhà Sen bỏ ăn mấy ngày rồi mộ buổi sáng, người ta thấy xác nó ngoài hàng rào. Tội nghiệp chú chó trung thành với chủ. Tôi và Sen thường hay buộc giấy hẹn nhau đi chơi vào chiếc “cổ dề” đeo ở cổ nó. Nó khôn ngoan lắm, cứ buộc giấy xong vỗ vảo lưng là nó biết chạy về với chủ.
Một gia đình năm miệng ăn khiến mẹ Sen không tài nào xoay xở được. Bà quyết định bán nhà, đưa hết gia đình về quê ngoại ở miền Tây Nam Bộ. Đội chơi “Nhà cao cẳng” sắp mất một người đội phó dễ thương. Riêng tôi thấy tim mình có điều gì đó xao xuyến. Hình như đó là tình cảm của thằng con trai tuổi mười lăm dành cho đứa con gái nó thích. Hình như đó là sự tiếc nuối người cùng tạo ra những kỷ niệm thời thơ ấu bên một dòng sông. Trước khi chia tay, Sen chỉ căn dặn tôi một câu: “Tân đừng buồn nhé! Khi nào nhớ đến Sen thì nghe tiếng chim kêu “Chờ một chút” sẽ hết buồn ngay”.
Rồi một buổi sáng, năm mẹ con Sen từ giã xóm ven sông để đi đến vùng đất mới. Tôi chỉ biết đứng trong nhà nhìn cảnh mẹ Sen chia tay hàng xóm, xong rồi tất cả lên ba chiếc xe ôm ra bến xe. Tự nhiên tôi thấy mắt mình cay quá, có vật gì đó nghẹn trong cổ họng. Tôi chạy ra sau bếp khóc ngon lành như một đứa trẻ thơ bị đòn.
Mỗi ngày tôi đi qua cửa nhà Sen, tự nhiên thấy tâm hồn nặng trĩu. Chủ mới đã về ở. Họ đập hết ngôi nhà cũ kỹ để xây lên ngôi nhà gạch khang trang. Theo phong trào độ thị hóa, người giàu đầu tư mua gần hết xóm ven sông để mở những nhà hàng , quán cà phê nhìn ra mặt nước. Họ chăng đèn quảng cáo, mở nhạc xập xình ngày đêm thậm chí còn có cả trò chơi đạp vịt trên sông. Nghề đánh dậm bắt tôm, cá nay không còn ai làm. Một phần vì tôm cá ngày càng ít, một phần người ta vào quán để làm phục vụ hay giữ xe. Cả loài chim “Chờ một chút” cũng không dám về đậu trên cành để hót vô tư như ngày xưa
Ở một nơi nào đó rất xa, không biết người bạn gái ngày xưa của tôi có biết rằng tiếng chim “Chờ một chút” mà hai đứa từng thích thú lắng nghe mỗi buổi trưa còn in thật sâu trong tâm hồn tôi. Học xong bốn năm đại học sư phạm, tôi chọn con đường về dạy học ở tỉnh nhà. Một là tôi muốn phụ giúp cha mẹ tôi ngày càng thêm già yếu hai là tôi muốn ở lại chỗ cũ để chờ em một ngày sẽ về với tôi. Ai cũng trêu chọc tôi là “Trai ế” thậm chí bạn bè kết nạp tôi làm hội trưởng “Hội độc thân” nhưng tôi không buồn về ấy.
Mỗi ngày đi dạy, tôi được sống lại tuổi thơ bên dòng sông quê, tôi được nhìn thấy những đôi mắt trong sáng như của Sen ngày xưa. Tôi đồng hành cùng tiếng chim “Chờ một chút” với niềm yêu thương đầu đời. Hằng ngày tôi vẫn có niềm vui trong công việc, tôi vui cái vui của các em tôi khi chúng đã lập gia đình. Riêng tôi, vì chưa quên được em, tôi chưa thể chấp nhận một hình ảnh mới. Tôi không muốn bất công với bất kỳ người con gái nào khác khi tim tôi vẫn chờ đợi một người. Một ngày nào đó, khi kỷ niệm lùi xa… Một ngày nào đó, khi tôi không còn chờ đợi, tôi sẽ tìm kiếm một hạnh phúc, một tình yêu khác. Còn giờ đây, tôi vẫn như còn nghe tiếng chim “Chờ một chút”. Nhỏ của ta ơi! Bao giờ em sẽ quay về nơi đây?
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu