Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bao giờ em quay về nơi đây?

2015-04-17 12:15

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Vì chưa quên được em, tôi chưa thể chấp nhận một hình ảnh mới. Tôi không muốn bất công với bất kỳ người con gái nào khác khi tim tôi vẫn chờ đợi một người. Một ngày nào đó, khi kỷ niệm lùi xa… Một ngày nào đó, khi tôi không còn chờ đợi, tôi sẽ tìm kiếm một hạnh phúc, một tình yêu khác.

***

Tháng mười âm lịch, dòng sông này sẽ gây ra lũ lụt chứ bình thường nó là nguồn sống cho cư dân ven sông. Riêng đối với lũ trẻ chúng tôi - những đứa con nít mười mấy tuổi ở nông thôn - dòng sông là nơi vui chơi tuyệt vời! Những con trâu, con bò thỉnh thoảng được người ta đưa ra sông tắm cùng bọn trẻ. Chẳng đứa nào thèm quan tâm mình đang tắm cùng dòng nước với đàn gia súc.

Tôi học lớp 6 mặc nhiên được xem là anh lớn của chúng nó. Dù gì cũng là học trò cấp hai chứ bộ! Để chỉ huy bọn nhóc, chúng tôi thành lập một đội chơi gọi là “Xóm nhà cao cẳng” (Vì mùa lũ phải kê nhà lên cao). Tôi đội trưởng còn đội phó là Sen, một đứa con gái học cùng lớp và là hàng xóm của tôi. Cái tên con bé ấy là hiếm ở vùng miền Trung, bởi thật ra mẹ nó người Đồng Tháp. Vì lấy bố nó nên theo ra sống ở quê nội. Khi sinh nó, đặt tên Sen để nhớ vể quê ngoại.

chim sẻ

Những hồn nhiên tuổi thơ khiến chúng tôi quên đi sự khó nhọc mưu sinh của người lớn. Ở vùng này, đa số đàn ông đi đánh dặm, bắt cá tôm vùng ven sông. Mùa nước lũ thì đi vớt củi. Đàn bà đi làm ruộng hoặc làm thuê cho các chủ vườn ở cách đó gần chục cây số. Vào mùa hè xuất hiện loài chim sẻ to , mập vì chúng được ăn no nê vụ lúa đông xuân. Nhưng Sen và tôi không gọi nó bằng cái tên “Chim sẻ” mà cùng nhau gọi nó là chim “Chờ một chút” bởi nghe kỹ tiếng nó hót rất giống người ta hẹn hò “Chờ một chút”. Sáng kiến đặt tên này được qui định ngầm chỉ hai đứa chúng tôi biết thôi.

Năm tôi đậu vào lớp 10 thì gia đình Sen gặp nhiều biến cố. Cha Sen bị bệnh lao rồi chết. Ngày làm đám tang cho ông, hàng xóm phải chung tay giúp đỡ vì gia đình Sen khó khăn nhất xóm. Sau khi chôn cất ông xong, con chó vàng nhà Sen bỏ ăn mấy ngày rồi mộ buổi sáng, người ta thấy xác nó ngoài hàng rào. Tội nghiệp chú chó trung thành với chủ. Tôi và Sen thường hay buộc giấy hẹn nhau đi chơi vào chiếc “cổ dề” đeo ở cổ nó. Nó khôn ngoan lắm, cứ buộc giấy xong vỗ vảo lưng là nó biết chạy về với chủ.

Một gia đình năm miệng ăn khiến mẹ Sen không tài nào xoay xở được. Bà quyết định bán nhà, đưa hết gia đình về quê ngoại ở miền Tây Nam Bộ. Đội chơi “Nhà cao cẳng” sắp mất một người đội phó dễ thương. Riêng tôi thấy tim mình có điều gì đó xao xuyến. Hình như đó là tình cảm của thằng con trai tuổi mười lăm dành cho đứa con gái nó thích. Hình như đó là sự tiếc nuối người cùng tạo ra những kỷ niệm thời thơ ấu bên một dòng sông. Trước khi chia tay, Sen chỉ căn dặn tôi một câu: “Tân đừng buồn nhé! Khi nào nhớ đến Sen thì nghe tiếng chim kêu “Chờ một chút” sẽ hết buồn ngay”.

Rồi một buổi sáng, năm mẹ con Sen từ giã xóm ven sông để đi đến vùng đất mới. Tôi chỉ biết đứng trong nhà nhìn cảnh mẹ Sen chia tay hàng xóm, xong rồi tất cả lên ba chiếc xe ôm ra bến xe. Tự nhiên tôi thấy mắt mình cay quá, có vật gì đó nghẹn trong cổ họng. Tôi chạy ra sau bếp khóc ngon lành như một đứa trẻ thơ bị đòn.

bao giờ em trở lại

Mỗi ngày tôi đi qua cửa nhà Sen, tự nhiên thấy tâm hồn nặng trĩu. Chủ mới đã về ở. Họ đập hết ngôi nhà cũ kỹ để xây lên ngôi nhà gạch khang trang. Theo phong trào độ thị hóa, người giàu đầu tư mua gần hết xóm ven sông để mở những nhà hàng , quán cà phê nhìn ra mặt nước. Họ chăng đèn quảng cáo, mở nhạc xập xình ngày đêm thậm chí còn có cả trò chơi đạp vịt trên sông. Nghề đánh dậm bắt tôm, cá nay không còn ai làm. Một phần vì tôm cá ngày càng ít, một phần người ta vào quán để làm phục vụ hay giữ xe. Cả loài chim “Chờ một chút” cũng không dám về đậu trên cành để hót vô tư như ngày xưa

Ở một nơi nào đó rất xa, không biết người bạn gái ngày xưa của tôi có biết rằng tiếng chim “Chờ một chút” mà hai đứa từng thích thú lắng nghe mỗi buổi trưa còn in thật sâu trong tâm hồn tôi. Học xong bốn năm đại học sư phạm, tôi chọn con đường về dạy học ở tỉnh nhà. Một là tôi muốn phụ giúp cha mẹ tôi ngày càng thêm già yếu hai là tôi muốn ở lại chỗ cũ để chờ em một ngày sẽ về với tôi. Ai cũng trêu chọc tôi là “Trai ế” thậm chí bạn bè kết nạp tôi làm hội trưởng “Hội độc thân” nhưng tôi không buồn về ấy.

Mỗi ngày đi dạy, tôi được sống lại tuổi thơ bên dòng sông quê, tôi được nhìn thấy những đôi mắt trong sáng như của Sen ngày xưa. Tôi đồng hành cùng tiếng chim “Chờ một chút” với niềm yêu thương đầu đời. Hằng ngày tôi vẫn có niềm vui trong công việc, tôi vui cái vui của các em tôi khi chúng đã lập gia đình. Riêng tôi, vì chưa quên được em, tôi chưa thể chấp nhận một hình ảnh mới. Tôi không muốn bất công với bất kỳ người con gái nào khác khi tim tôi vẫn chờ đợi một người. Một ngày nào đó, khi kỷ niệm lùi xa… Một ngày nào đó, khi tôi không còn chờ đợi, tôi sẽ tìm kiếm một hạnh phúc, một tình yêu khác. Còn giờ đây, tôi vẫn như còn nghe tiếng chim “Chờ một chút”. Nhỏ của ta ơi! Bao giờ em sẽ quay về nơi đây?

© Hải Triều – blogradio.vn

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top