Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bao giờ anh sẽ về

2014-02-26 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Nếu thực sự phải ra đi, sao anh không để lại cho cô một lý do, hay một lời chia tay để cô thôi ngóng chờ. Để cô thôi loay hoay trong câu hỏi rằng: Bao giờ anh sẽ về? Ngay cả một lời chia tay cô cũng chưa được nghe anh nói ra. Cô biết phải làm sao?

***
K26 - với những kỷ niệm ngập tràn. Có dịp trở về nơi xưa, nơi cô và anh từng có những tháng ngày hẹn hò. Những kỷ niệm ấy đơn giản chỉ là những buổi cuối tuần cùng nhau dong duổi khắp con đường, hàng cây, ghế đá. Cùng nhau đi trực, cùng nhau ăn bữa cơm, rồi cùng nhau rửa chén. Thỉnh thoảng xách cần câu ra bờ hồ câu cá. Mang tiếng là câu cá nhưng chủ yếu ngồi nói chuyện, hóng gió. Kể cho nhau nghe về thời thơ ấu!

Những chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng nó lại là những kỷ niệm ngọt ngào. Mãi đến nhiều tháng ngày sau cô vẫn không thể nào quên được. Ngày nhận được quyết định cử đi học chuyển ngạch tại trường Sĩ Quan Chính Trị, anh hỏi cô rằng có muốn anh ở lại với cô không hay là muốn anh đi học. Trong thâm tâm, dù không muốn xa anh, nhưng cô không muốn mình là vật cản trở trên bước đường thăng tiến của anh sau này. Nên cô đã nói anh cứ làm những gì tốt cho tương lai của anh sau này. Em sẽ đợi anh về!

Anh rời Sài Gòn sớm hơn dự định. Anh chẳng báo với cô một tiếng rằng anh đi sớm. Trước giờ lên máy bay anh gọi điện cho cô. Cô khóc trong điện thoại nức nở. Bỏ cả giờ dạy để chạy ra sân bay tiễn anh. Gặp anh, cô khóc nức nở trách móc sao anh đi mà không nói cô. Định ra tới Hà Nội mới nói với cô sao. Anh giải thích rằng anh không muốn nhìn thấy cô khóc. Anh biết cô yếu đuối nhường nào. Ôm cô vào lòng vỗ về, ngoắc tay cô hứa với cô nhất định anh sẽ về và mang lại hạnh phúc cho cô.

đợi anh

Ngày đi, anh mang theo những kỷ niệm, cùng lời hứa đợi anh, nhất định anh sẽ về. Nhưng nào ngờ, đó lại là lần ly biệt. Anh không về nữa.

Những tháng ngày đầu xa nhau anh vẫn quan tâm, hỏi han cô rất nhiều. Nhưng rồi những cuộc điện thoại, những tin nhắn cứ xa dần. Anh không còn quan tâm cô nhiều như trước nữa. Cô có hỏi sao dạo này thấy anh lạ lắm thì anh bảo anh bận học, bận ôn thi. Khi nào anh xong anh sẽ nói chuyện với cô nhiều hơn. Cô dỗi hờn nói với anh rằng dù sao cô cũng là con gái, cũng cần được anh quan tâm mà. Anh nói anh xin lỗi, lần sau anh sẽ để ý hơn.

Thế rồi cô cũng chẳng mảy may nghi ngờ anh. Cô cứ nghĩ rằng anh bận. Nhưng dường như giữa anh và cô có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách khiến anh và cô ngày càng xa nhau. Trong lòng cô bắt đầu lo sợ. Cô nói với anh rằng cô lo lắm. Giữa chốn phồn hoa đô hội anh có nhớ có một người con gái ngày đêm ngóng chờ anh nơi miền nam có nắng vàng rực rỡ. Hay là anh sẽ quên cô để quen một người con gái khác mà quên mất cô. Anh cười khanh khách trong điện thoại nói rằng cô nghĩ linh tinh thôi. Ai mà yêu bộ đội đâu. Yêu bộ đội thì em phải mạnh mẽ lên chứ. Yêu bộ đội mà yếu mềm quá. Lòng cô bắt đầu dịu lại, những tiếng sóng lòng cũng bớt xô vào nhau hơn trước.

Mọi chuyện tưởng chừng cứ thế trôi qua. Nhưng cho đến một ngày, ngày mà người con gái khác nhắn tin cho cô nói hết mọi chuyện đã từng xảy ra giữa anh và cô ta. Trong những ngày mà anh xa cô, trong những ngày anh nhắn tin cho cô hời hợt nói rằng anh bận. Trái tim cô như vỡ tan. Mặc cho cô quay cuồng trong mớ câu hỏi rằng tại sao? Tại sao một người mà cô hết lòng tin tưởng lại có thể đối xử với cô như vậy?

Hụt hẫng, đau xót!

Cô bắt đầu gọi điện hỏi anh. Nhưng, đáp lại cô chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến rợn người. Lúc đó cô chỉ ước rằng anh đang ở đây để cô có thể đến trước mặt anh mà hỏi tại sao. Nhưng vào thời điểm đó. Anh và cô cách xa nhau hai đầu đất nước: Sài Gòn – Hà Nội.

Một tháng sau, anh quay lại Sài Gòn để bàn giao nhiệm vụ. Cô từng có ý nghĩ sẽ gặp anh để hỏi cho rõ mọi chuyện. Nhưng cô không đủ dũng khí để gặp anh. Không đủ dũng khí đứng trước mặt anh mà hỏi tại sao. Cô chỉ còn biết lặng im. Có lần vô tình gặp nhau ngoài đường anh và cô vội quay đi. Không ai nói với ai một lời nào.

Hết một tháng quay lại Sài Gòn. Anh lại lên đường ra Bắc. Ngày cuối cùng trước khi anh rời xa Sài Gòn. Có lẽ không bao giờ quay lại nữa. Lần này một anh trong đơn vị anh gọi điện cho cô. Nói rằng cô nên vào gặp anh nói gì đó và để anh yên tâm.

Chẳng biết nghĩ thế nào, cô cũng vào. Nhưng anh trong tình trạng say, đang ngủ trên giường. Cô chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Chỉ biết khóc, để lại trên bàn làm việc của anh một bức thư rồi đi về. Cô biết lúc đó không thể nào mà anh không biết sự có mặt của cô trong căn phòng ấy được. Điện thoại đổ chuông, anh vẫn có thể tắt máy đi được. Thì làm sao có chuyện cô đứng trong phòng anh hàng giờ mà anh không biết được.

Đọc được bức thư trước khi bay, nhưng anh cũng chẳng nói gì với cô một lời nào trước khi bay. Đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng. Sự im lặng của anh khiến cô sợ.

Người con gái ấy nhắn tin cho cô mong cô tha thứ. Cũng nói cô nên tha thứ cho anh ấy. Nhưng sâu thẳm trong cô biết được lời nói của cô ấy không phải thật. Cô biết rằng cô ấy đang đả kích cô. Muốn cô sụp đổ hoàn toàn.

Sau này, một lần trong lúc bấn loạn khi những suy nghĩ vẩn vơ. Những ký ức hiện về. Những lời người con gái ấy nói văng vẳng trong đầu. Kỳ thi cao học đang trước mắt. Học bài không được. Cô có nhắn tin trách móc anh. Nhưng anh cũng chẳng giải thích gì. Chỉ nhắn lại xin lỗi, và mong cô cố gắng học tập và thi tốt. Về sau, cô không bao giờ nhắn tin cho anh nữa. Vì lòng tự trọng trong cô lớn. Cô không cho phép mình nhắn tin cho anh. Mặc dù, nhiều lần cô nhớ anh. Cô bắt đầu xóa hết hình ảnh liên quan đến anh trong máy tính, trong điện thoại. Hủy kết bạn trên facebook với anh. Nhưng những status cô đăng vẫn ở chế độ công khai. Duy chỉ có số điện thoại là cô không thể nào xóa được. Mỗi lần có ý định delete cô lại ngập ngừng.

Bốn tháng sau, sau cái ngày anh rời xa mảnh đất Sài Gòn. Cô cũng dời nhà đi nơi khác, không còn ở K26 đó nữa. Vì nơi đó có quá nhiều kỷ niệm. Cô muốn quên anh, quên đi những kỷ niệm mà anh và cô từng có để bắt đầu cuộc sống mới.

Thời gian thấm thoắt trôi đưa, cũng đã gần một năm rồi. Có dịp quay trở lại nơi xưa. Nhìn cánh cổng quen thuộc. Hàng cây đong đưa trước gió. Những cô hàng nước quen thuộc. Những con đường anh và cô từng đi qua. Mắt ngấn lệ, ngước lên trời tự nhủ. Rồi thời gian sẽ qua. Ký ức nào rồi cũng nhạt nhòa năm tháng. Cảnh cũ còn đây, mà người xưa nay đâu.

Nếu thực sự phải ra đi, sao anh không để lại cho cô một lý do, hay một lời chia tay để cô thôi ngóng chờ. Để cô thôi loay hoay trong câu hỏi rằng: Bao giờ anh sẽ về? Ngay cả một lời chia tay cô cũng chưa được nghe anh nói ra. Cô biết phải làm sao?

Lời hứa đợi anh 2 năm, nhất định anh quay về vẫn còn đau đáu trong lòng người ở lại. Biết  khi nào nguôi!

•    Gửi từ Tường Vy





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top