Bài thơ viết cho em gái
2012-12-10 16:50
Tác giả:
Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp
Em gái ạ!
Đừng quá tin vào ranh giới những điều không thể
Như ngày xưa Bác Hồ nói chuyện dời non và lấp bể
Chỉ bằng quyết tâm, ý chí của con người.
Để chị dắt tay em, nhìn đứa bé dị dạng mỉm cười
Nó chỉ nhìn thấy màu hồng của yêu thương
Chỉ nhìn thấy màu xanh của ước mơ và bầu trời hi vọng
Nó vẫn tin mình sẽ trở thành anh hùng như Thánh Gióng
Dù nó ý thức được đớn đau trên cơ thể bất thường.
Em hãy nhìn những con vật bị thương
Thiếu mắt, thiếu chân nhưng cuộc đời vẫn đủ
Có bao giờ em thấy chúng ưu sầu ủ rũ
Mà từ chối cuộc sống vốn quý, dẫu là kẻ tật nguyền?
Nỗi buồn là nguồn cội từ thuở tạo hóa sinh ra thiên nhiên
Nỗi buồn quý lắm!
Nụ cười càng quý lắm!
Cuộc đời vốn phức tạp với bao điều bon chen rối rắm
Cớ sao em lại buồn?
Để cuộc đời buồn hơn.
Em đừng năn nỉ ai bên mình khi cô đơn
Đừng cầu xin ai mà vin tay đứng dậy
Bởi hạnh phúc mà em mong nhìn thấy
Chẳng ở trong tay người nào khác ngoài em.

Em ạ! Hãy tin chị
Dẫu chị chỉ là hạt cát bé nhỏ giữa bao la bầu trời
Nhưng có những kiếp người đã sống, chết, đớn đau, khóc, cười
Họ đã sống như trái tim em vẫn âm thầm khát sống.
Bethoven vẫn trở thành nhà soạn nhạc thiên tài dẫu ông là người khiếm thính
Nikolai A.Ostrovsky vẫn viết lên tiểu thuyết kinh điển “Thép đã tôi thế đấy” dẫu bại liệt, mù lòa
Stephen Hawking là nhà vật lý, thiên văn lớn nhất thời đại với hiểu biết tầm xa
Em biết không, mí mắt ông là thứ duy nhất còn cử động.
Em ạ! Cuộc đời rất dài và rất rộng
Đừng tự xiềng xích trong hạn hẹp tầm nhìn
Đừng kẻ ranh giới những điều có thể và không thể
Chị không bảo em đào non hay lấp bể
Đỉnh dốc cuộc đời có giới hạn sự trắc trở nào nhìn thấy được đâu em.
Bạch Tuyết, Cô Tấm, Sọ Dừa hay Lọ Lem
Những cổ tích ấy chỉ là điều huyễn hoặc
Cuộc đời nghiệt ngã lắm nên ông trời bỏ mặc
Em trông đợi làm chi ở những phép mầu.
Em đừng tìm kiếm những hình ảnh mình đã mất từ lâu
Trong bóng gương hiện toàn nỗi buồn và âu lo tuyệt vọng
Nước mắt có vị gì mà sao em mãi khóc
Nụ cười có vị gì, em quên mất rồi sao?
Đừng nắm tay ai, đừng dựa vào ai mà than vãn toàn điều đớn đau
Để đôi mắt mình tổn thương, nhìn cuộc đời dị dạng
Mắt mẹ em mờ, nếp nhăn hằn in, lưng còng đi theo năm tháng
Mẹ muốn em vượt qua đâu phải để cho mình.
Em ghen tị làm gì với những cô gái đẹp xinh
Họ chẳng có cơ hội rèn mình như em thành bản lĩnh
“Chúa khiến mình trở nên tàn tật vì Chúa tin mình có khả năng chịu đựng”
Em tin câu viết ấy của cô gái thoái hóa tủy não Aya phải không?
Cuộc sống là đóa hoa, mỗi người là một bông
Cả em, cả chỉ cũng là những bông hoa có riêng hương thơm đặc biệt
Dù đôi chân em tật nguyền nhưng bầu trời hi vọng còn xanh biếc
Hãy cứ tỏa hương theo cách của riêng em.
Em ạ! Cuộc đời chỉ có những điều khó thể và chưa thể
Không có điều gì là không thể
Nên tất cả những điều còn lại đều là có thể
Như Bác Hồ bảo chuyện đào núi và lấp bể
Quyết tâm, bền chí ắt làm nên
HBV
- Bài dự thi của Hàn Băng Vũ - QN
Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

