Bà mãi là ký ức đẹp nhất trong lòng con
2022-10-19 01:15
Tác giả:
Trang Đài
blogradio.vn - Mãi đến sau này khi cầm đến cái cọ, nó chỉ vẽ, nó không dám viết nữa, mỗi lần viết tay nó cứ run lẩy bẩy, nó sợ viết, viết ra rồi bây giờ treo ở đâu đây, nó sợ cất đi bà sẽ không thấy, nó cũng sợ nếu viết xấu, bà sẽ chê nó. Có một lần nó nức nở viết ra mấy chữ, nó viết như nào thì không biết, nó chỉ biết thứ nó muốn nghe, nó không nghe được nữa. Từ đó về sau, chữ chỉ ở mãi trong tim, trong tiềm thức, không bao giờ có người thứ hai được thấy nữa. Nó chôn chặt ở trong lòng.
***
Đêm này cháu mơ, cháu thấy bàn tay nhăn nheo xoa đầu đứa trẻ thơ, thấy bên tai những dòng thơ năm ấy, cứ mỗi lần nghe là mắt lại rưng rưng...
"Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc,
Tu hú ơi! Chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?"
Chợt nhớ trên con đường về, lúa trổ đòng đòng, từng đám ruộng vàng ươm óng ánh dưới cái nắng hè gay gắt. Trước sân, bà ngồi câu cá, có con mèo mun ngồi bên đợi cá bé lên bờ mà chén, có cái xô nho nhỏ, thi thoảng nước văng tung tóe, bọn cá vùng vẫy, đua nhau nhảy vọt ra ngoài.
Có đứa trẻ vụng về chạy đi chạy lại chụp cá văng ra khỏi xô, rồi nó lỡ chụp phải một con cá chốt, tay bị vành cá đâm, đau đớn khóc òa lên. Bà vội vứt cần cầu, chạy lại xoa đầu nó, vỗ về nó. Bỗng cái cần câu bị lôi đi vù vù, may mà bà nhanh tay chụp lấy, giật lên là một con cá trê to gần nửa cân. Đứa trẻ như quên đi vết thương trên tay mình, cười tít cả mắt. Bà ơi, ngày tháng đó vui lắm phải không bà?
"Bà ơi cho cháu thêm một bát". Đã là bát thứ tư trong bữa, ngày xưa người ta dùng bát vàng vàng, to gần gấp đôi cái bát ngày nay, nó ăn lấy ăn để, lòng nó nảy sinh những dự cảm không lành. Nhưng nó vội quá, nó không chịu nhìn, trước mắt nó có nụ cười nhăn nheo của bà như đang trách móc, con gái mà ăn chẳng duyên xíu nào.
Rồi trong giấc mơ, như đang nhắc nhở, nó mới biết đó là bữa cơm ngon nhất tuổi thơ, món nó thích ăn nhất là thịt xiên nướng than củi, vắt thêm chút chanh, ăn kèm cải chua bà ngâm. Ngon lắm.
Mỗi hè nó về, nghe tiếng ve ngân vang, dưới gốc cây điều trước sân, nó đong đưa trên chiếc võng cũ ngủ ngon lành. Lâu lâu nó giật mình, phịch một cái rõ to, có quả điều rụng xuống, nó trong cơn say ngủ chạy lại nhặt lấy, mang ra cái lu nước mưa gần đó tạt vội mấy cái cho sạch rồi ngồi đó, vừa ngân nga vừa nhâm nhi, miệng nó lem luốc thấy mà thương, quần áo nó cũng lưa thưa vết mủ điều. Mỗi lần như thế cứ tưởng bà mắng nó, nhưng bà chỉ xoa đầu bảo nó lần sau ăn cẩn thận chút, đừng làm bẩn quần áo, bà giặt cực lắm.
Trên cái bàn gỗ để đầy trà, mỗi lần nó về đều có một hộp bánh pía để sẵn. Mà nó vô tư lắm, thấy là cứ ăn, một ngày nó ăn hết cả hộp. Thế mà hôm sau nó lại thèm, nó theo bấu lấy tà áo bà ba của bà mè nheo, miệng nó chúm chím "Bà ơi mua cho cháu một hộp nữa đi!". Bà nhìn nó, chỉ biết nhịn cười mà chẳng nói gì, nó sợ bà không đồng ý, nó ôm chầm lấy chân bà, miệng cứ liên tục "Bà ơi một hộp nữa thôi ạ! Hộp cuối cùng nha bà! Lần này mỗi ngày cháu ăn một cái thôi, cháu không ăn một lượt thế nữa đâu!".
Bà cười, những vết nhăn trên khóe mắt kéo chùm lại, không giấu được niềm vui. Nó nhảy cẫng lên, nó kéo bà ngồi xuống thơm lấy thơm để đôi má gầy gò "Bà ơi cháu thương bà lắm!".
Mỗi năm mẹ soạn quần áo bỏ vào balo, nó đều cố tình nhét thêm một chữ. Nó học viết thư pháp, từ bé nó đã thích nghe cải lương cùng bà, nó thấy bà hay khen những tên bài hát đẹp.
Nó thích lắm, nó học rất lâu, lần nào nó cũng mang một đống chữ về cho bà chọn, bà thấy chữ nào đẹp, nó liền lấy keo dán lên tường, qua mấy năm tường đầy chữ, chi chít những con chữ, xấu có, đẹp có, mỗi năm qua đi, tường lại chật thêm một chỗ. Lần nào nó về mà thấy trống đi một chỗ, nó mừng tới tấp, chưa kịp bỏ mũ xuống, nó đã lôi chữ ra dán.
Mãi đến sau này khi cầm đến cái cọ, nó chỉ vẽ, nó không dám viết nữa, mỗi lần viết tay nó cứ run lẩy bẩy, nó sợ viết, viết ra rồi bây giờ treo ở đâu đây, nó sợ cất đi bà sẽ không thấy, nó cũng sợ nếu viết xấu, bà sẽ chê nó. Có một lần nó nức nở viết ra mấy chữ, nó viết như nào thì không biết, nó chỉ biết thứ nó muốn nghe, nó không nghe được nữa. Từ đó về sau, chữ chỉ ở mãi trong tim, trong tiềm thức, không bao giờ có người thứ hai được thấy nữa. Nó chôn chặt ở trong lòng.
© Trang Đài - blogradio.vn
Xem thêm: Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.