Âu cũng là số trời, phải không anh?
2012-04-09 16:57
Tác giả:
Anh à, hôm trước em tình cờ gặp anh tại một quán cafe mà anh thường đến, anh đi cùng với người yêu anh, em không ngờ lại có việc trùng hợp như vậy. Đối với em chuyện đó cũng rất đỗi bình thường. Có hôm, em đi ra khỏi nhà, em nhìn thấy anh chở người yêu anh, ôm chặt quá. Em buồn...
Nhưng rồi em cũng chịu được huống chi mình đã chia tay được một thời gian rồi. Sáu tháng quen nhau, hai tháng chia tay nhưng trên danh nghĩa là tình bạn. Bao nhiêu đó thôi cũng đã làm cho trái tim em không thể trở về với nhịp đập trước khi gặp anh. Xa anh là quyết định của em nhưng em vẫn là người yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Em nghĩ anh cũng biết điều đó đúng không vì từ trước đến nay em yêu anh như người bộ hành đi giữa sa mạc, luôn băn khoăn đi tìm đáp án cho câu hỏi anh có yêu em không? Liệu đã có khi nào anh yêu em chưa? Em chỉ đi mãi, đi mãi để tìm kiếm một ốc đảo dù cho ốc đảo ấy xa quá và có khi nào em tìm thấy? Có thể là không bao giờ thấy. Và cho đến giờ em cũng không tìm được câu trả lời ấy, có lẽ chính vì thế nên em cứ mãi day dứt. Trước khi xa em mãi mãi, anh có nói là sẽ rời khỏi thành phố này để tìm kiếm cho mình một cuộc sống khác và trong ý nghĩ em, anh đã không còn ở đây nữa. Nhưng em còn phải gắn bó với nó 1 năm nữa và có thể là 3 năm nữa vì em muốn mình học nhiều hơn những gì mình đang có. Em là vậy, luôn tham lam, muốn làm chủ kể cả anh. Nhưng anh khác em, anh không muốn người khác nhất là con gái quản anh, anh muốn tự do. Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa anh và em.
Ảnh minh họa
Cho đến cái ngày hôm ấy, em gặp anh...
Em không chắc anh có nhìn thấy em không nhưng nếu có nhìn thấy có lẽ anh cũng bất ngờ đúng không vì ít khi em vào quán đó, em không muốn cảm nhận những gì thuộc về anh và em mà chỉ là dĩ vãng. Nhưng không biết sao em lại ngồi cái chỗ lúc trước em và anh đã ngồi, quán tính phải không anh? Hay là thói quen? Và khi ý thức được kí ức của mình lại quay về, em đã chuyển đến một chỗ khác và lấy lí do là chỗ đó nắng quá để đứa bạn đi cùng em có lẽ không nhận ra tâm trạng của em lúc đó.
Thật bất ngờ khi đó em lại ngồi đối diện anh, em đã trốn chạy như một kẻ hèn nhát và lúc đó em mới nhận ra rằng anh vẫn luôn tồn tại trong em. Hóa ra anh vẫn ở đây, ngay trước mặt em, nhưng sao xa quá, em không thể cười với anh, không chào anh, chỉ nhìn thôi. Em không muốn anh nhìn thấy em, vì anh đang đi với một ai khác mà chính là nguyên nhân em rời xa anh. Cũng không muốn anh thấy sự thay đổi của em, có lẽ từ khi mình chia tay đến nay em đã thay đổi rất nhiều, em muốn như thế, muốn thay đổi tất cả từ cách ăn mặc đến tính cách, bạn bè em ai cũng nói vậy cả nhưng chỉ có một thứ không thay đổi đó là tình yêu của em dành cho anh, nhưng điều em muốn hỏi anh, vì sao rời xa em khi em yêu anh đến thế? Em đã hỏi anh rất nhiều lần qua điện thoại nhưng trả lời của anh chỉ là sự im lặng. Sự im lặng cũng là một thứ phi ngôn ngữ giằng xé trái tim em.
Thời gian đầu, em khó làm quen với ý nghĩ ấy. Khóc nhiều lắm. Và thường xuyên quấy rầy anh. Em hay gọi điện thoại và nói với anh như người say vậy....

Ảnh minh họa
Và khi những giọt nước mắt của em không lăn được trên gò má được nữa em quyết định sẽ không gọi cho anh. Vì em biết, con người ta có thói quen hoài cổ và luôn nuối tiếc. Em không muốn em buồn. Chỉ là cắt đứt để làm anh quên em. Mặc dù ở ngoài em luôn nói là em đã quên anh rồi, em vẫn muốn có một người yêu em. Nhưng liệu em có thật sự yêu người nào được nữa không khi em đã yêu anh rất nhiều và cũng bị anh vứt bỏ như một thứ đồ chơi không còn giá trị nữa để tìm đến với thứ trò chơi mới hấp dẫn hơn, thú vị hơn.
Em gặp bạn bè và thấy họ vui, em vui lắm. Em thỉnh thoảng có nghe nói về anh, cũng có chút lo lắng. Và em nhìn gia đình em.Tất cả, em cố gắng như chưa từng có bất cứ 1 thay đổi nào cả. Vẫn cứ như vậy, đùa cợt, cãi vã, và vui vẻ.
Dường như có lúc em đã quên được anh, em sống vui hơn trước rất nhiều nhưng tối qua, lướt facebook em tình cờ đọc được dòng tin của người yêu anh : “
Mùa đông đã qua đi lâu rồi nhưng vẫn đeo đuổi mùa xuân, vẫn cái không khí lạnh lạnh se se ở đây nhưng em chắc ở một nơi nào đó còn lạnh hơn ở đây nữa, quàng khăn em tặng để ấm hơn anh nhé!
Ảnh minh họa
Em chỉ tiếc chiếc gối trái tim đỏ em hứa tặng anh vào ngày lễ tình nhân em đan dở dang giờ lại phải tháo ra nhưng âu cũng là số trời, hãy để người đó thay em làm tất cả những điều em chưa làm được cho anh.
Em mong anh giúp em bằng cách làm cho chính anh vui, anh nhé!
- Gửi từ email - thienthandentuxuhoa50@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.



