Anh sẽ bế em suốt cuộc đời này phải không?
2014-02-28 01:00
Tác giả:
Yêu 24/7 - Anh nhẹ nhàng đến bên em và bảo: “Chúng mình sẽ cùng bước trên đôi chân của anh, như thế mình sẽ dễ dàng đến phía cuối con đường hơn em à”. Tối hôm nay như bao hôm khác, anh bế em lên xe máy, không quên mang theo mang theo chiếc xe lăn, người bạn thứ hai của em rồi đi ra bờ Hồ. Anh sẽ bế em suốt cuộc đời này phải không?
Chúng mình học cùng nhau từ năm lớp 12, em đã gặp anh ở cổng trường, anh nhớ không? Chắc anh không muốn nhớ đâu, lúc đó trông anh như ngố rừng, lớp 12 rồi mà vẫn còn nhờ mẹ mang đến lớp, buồn cười quá. Anh đã nhìn em và em cũng quay lại nhìn anh, hóa ra đây là người chuyển về học cùng lớp em mà cả lớp đã nói về người ấy. Lúc ấy em cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với anh đâu nhưng em luôn có cảm giác mình sẽ trở nên thân thiết.
Em biết anh muốn làm quen với em từ lâu rồi, anh không được chối đâu đấy. Nhưng anh nhát quá, chỉ là bạn cùng lớp mà nói chuyện với nhau anh cũng đỏ mặt. Vậy là anh lãng phí mất bao nhiêu thời gian đấy nhé. Suốt gần một năm trời chỉ thầm thương trộm nhớ em thôi, lại còn cố tình nói chuyện với bạn ngồi cạnh em để thỉnh thoảng nhìn trộm em cười một cái. Bàn trên bàn dưới, thế mà phải mất một học kỳ mình mới gửi mấy mẩu giấy qua lại để chia sẻ với nhau.
Mà anh vẫn còn nhớ những khi đi cạnh em đấy chứ, lần nào cũng đi chậm hơn em một nhịp, chẳng bao giờ đi ngang hàng. Em hiểu rồi, làm thế anh sẽ liếc nhìn em mà em không thấy. Lúc ấy em lại tưởng anh không thích em đi cùng anh cơ đấy, làm người ta buồn.
Vậy là thoáng một cái đã sắp phải thi tốt nghiệp. Chúng mình đã dám ngồi cạnh nhau, em cũng không muốn đâu, nhưng tại anh cứ lên ngồi nên em thương tình không đuổi anh đi. Anh nhớ cô dạy lịch sử chứ, chúng mình đã bị cô véo nhẹ vào tai cảnh cáo vì không chịu nghe giảng, vì mải nói chuyện, mải cười, mải nhìn nhau mà không chịu nhìn cô. Tại cô đâu…đẹp bằng anh, lúc này trông anh đáng yêu lắm, thật đấy, chẳng biết từ lúc nào mà anh đã trở thành người đáng yêu nhất với em. Anh không biết trong lần thi thử đại học thứ hai ở trường mình, anh đã làm bài xong sớm và đi ra, nhưng qua khung cửa sổ, anh đã nói: “Cố lên Chiaki!”, em đã rất buồn cười cho dù chẳng làm thêm được gì, em cứ cắn bút và cười thui.
Và bây giờ chúng mình chuẩn bị làm đám cưới. Sao anh dại dột thế, nếu em là anh thì em sẽ không thế đâu. Bây giờ em đã không thể bước trên đôi chân này nữa rồi, không thể đi dạo cùng anh, cả đời này chỉ làm bạn với chiếc xe lăn thôi, anh biết điều đó mà, đúng không?
Mình đã yêu nhau trong những năm tháng sinh viên. Chẳng hiểu sao em lại yêu cái anh chàng ngố rừng này chứ, lúc nào cũng chỉ biết cười hiền. Anh cũng làm em buồn nhiều lắm nhưng em không giận anh lâu được. Đã rất nhiều lần mình hiểu lầm nhau anh nhỉ. Nhưng cứ mỗi lần như thế em lại hiểu anh hơn. Mà anh cũng thật biết cách dỗ dành người khác.
Nhưng mà buổi chiều hôm đấy sao diễn ra nhanh quá, sao số phận lại nghiệt ngã với em vậy. Cái ô tô ấy thiệt là ác, nó chẳng biết đùa tẹo nào. Hôm đấy mình đã hẹn nhau đi dạo bờ Hồ, sẽ lại là một tối lãng mạn phải không anh? Hôm ấy anh đi học về và bảo đến trước chờ em, có phải anh muốn tạo một bất ngờ cho em đúng không? Một bó hoa, em biết mà. Em đã muốn phi thật nhanh đến đấy, thật nhanh, và thế là…
Chúng mình đã gặp nhau ở bệnh viện thay một buổi tối ấm áp. Chỉ có bó hoa anh vẫn giữ tặng em. Đó cũng là lần đầu tiên em thấy anh khóc, còn em mỉm cười vì thấy anh đang ở bên cạnh em, em đã bảo không sao mà, vậy mà nước mắt anh cứ lăn dài, trông thật đáng thương. Nhưng cuối cùng em cũng khóc khi mà bác sỹ báo cái tin buồn đấy, đôi chân em mãi không cử động được nữa rồi, và em lại khóc, khóc vì điều đấy có thể làm anh sợ. Anh cũng sợ đúng không, vậy mà em lại thoáng thấy anh cười. Đồ tồi, còn cười được sao.
Anh nhẹ nhàng đến bên em và bảo: “Chúng mình sẽ cùng bước trên đôi chân của anh, như thế mình sẽ dễ dàng đến phía cuối con đường hơn em à”. Phải rất lâu em mới có thể nở nụ cười được anh biết không, hằng đêm em vẫn khóc, khóc cho chúng mình, và em biết anh cũng khóc.
Em có nặng lắm không anh? Ngồi một chỗ nhiều, lại được anh chăm sóc, em lại tăng cân rồi. Bây giờ anh còn đảm đang hơn em nữa. Em không còn là niềm tự hào của anh nữa, bây giờ em là gánh nặng của anh, vậy sao anh không bỏ em đi.
Anh vẫn đi bên cạnh em mỗi ngày, vẫn coi em như là điều quý giá nhất. Chiều nào đi tập thể dục, anh cũng đẩy em một vòng quanh công viên. Em không ngại những ánh mắt người ta nhìn mình vì em biết họ đang ghen với hạnh phúc em đang có.
Tối hôm nay như bao hôm khác, anh bế em lên xe máy, không quên mang theo mang theo chiếc xe lăn, người bạn thứ hai của em rồi đi ra bờ Hồ. Anh sẽ bế em suốt cuộc đời này phải không? Nhất định ngày cưới là ngày hạnh phúc nhất của chúng mình anh nhỉ, em biết ơn số phận đã cho anh đến với em, cảm ơn anh vì tất cả.
• Gửi từ Kỳ Phong
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



