Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ánh nến

2024-07-12 18:50

Tác giả: Gió Đổi Chiều


blogradio.vn - Luôn lạc quan tươi vui, luôn nghĩ về những về tương lai sau này. Khi mà những kim truyền đang ăn sâu vào da thịt, những dòng hóa chất dần lấy đi sức sống, em vẫn nghĩ về những thứ xa xôi. Sau này em muốn đến một cánh đồng hoa đồng cải vàng trải dài trong nắng. Để có thể thỏa sức chảy nhảy đến lúc mệt nhoài, rồi nằm dài trên thảm cỏ.

***

Tách… tách… tách… tách… bong… bong… rào… rào… rào. Lạnh!!! Cảm nhận đầu tiên là có cái gì đó lạnh lạnh đang bám vào má nó. Trong bóng tối vô định nó cảm giác điểm lạnh ở đâu có cứ bất chợt chạm vào nó. Càng ngày càng nhiều hơn cái lạnh cũng tăng theo. Bóng tối vô định chợt tan biến, thay vào đó là ánh đèn bàn sáng trắng chẳng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo. Trong đầu nó MƯA rồi sao, nó chạy vội đóng cửa sổ bên cạnh “ánh nến ấm áp” của nó. May sao những giọt lạnh chưa làm cho em tỉnh giấc, hôm nay em đã rất cố gắng phải không?

Màn đêm bên kia cửa số những giọt mưa rớt rơi cùng với mái tôn cũ ri sét tạo ra âm thanh thật ồn ào. Còn bên đây cô em gái nhỏ của nó vẫn ôm bạn cá sấu nhỏ của em vẫn say giấc ngủ. Tiếng thở khe khẽ chẳng thể làm cho màn đêm bên trong cửa sổ bớt tĩnh lặng. Nó vẫn thường cố lắng nghe tiếng thở đó hàng đêm, từ bao giờ nó không biết lúc nó dẫn trở thành thói quen. Nó sợ một ngày nào đó dù nó lắng tai nghe trong màn đêm bên trong phòng có tĩnh lặng hơn thế này, nó không còn có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ đó nữa. Mọi thứ nếu chỉ vậy hẳn có phải tốt hơn...

Trong tiếng thở khẽ nhẹ nhàng đó mang trong mình căn bệnh quái ác. Ánh sáng của ngọn nến nhỏ bé mong manh gió bão đã đến muốn nuốt lấy. Có lẽ trường học sẽ là nơi mà em cảm thấy quen thuộc với em hơn là khu bệnh viện ám mùi thuốc sát trùng. Nơi những tiếng cười của bè bạn thay cho những tiếng hét đau đớn cứ lúc lúc lại vang lên nơi hành lang bệnh xá. Nơi sự sống được ươm mầm phát triển, thay vì nơi cái chết và sự sống cách nhau chỉ một tích tắc.

Nó luôn trách cứ số phận nhiều lúc muốn gào lên những câu hỏi vì sao như thế. Thật xấu hổ làm sao, ánh nến nhỏ của nó, lại chẳng hề để ý đến nhưng điều dường như tạo hóa đã quên mất khi tạo ra em. Luôn lạc quan tươi vui, luôn nghĩ về những về tương lai sau này. Khi mà những kim truyền đang ăn sâu vào da thịt, những dòng hóa chất dần lấy đi sức sống, em vẫn nghĩ về những thứ xa xôi. Sau này em muốn đến một cánh đồng hoa đồng cải vàng trải dài trong nắng. Để có thể thỏa sức chảy nhảy đến lúc mệt nhoài, rồi nằm dài trên thảm cỏ. Đến nơi có biển xanh và cát trắng muốn nhìn thật xa thật xa. Muốn nằm trên cánh đồng ngắm bầu trời sao đêm trong một đêm trời hè mát mẻ. Đôi lúc nó còn nghi ngờ có thật sự trong thân thể nhỏ bé kia, có phải là một tâm hôn của một đứa trẻ mới 7 tuổi không, mà sao lại có thể mạnh mẽ đến như vậy.

Hiện tại nó chưa thể làm sao có thể đưa em đến những nơi đó, thứ nó có thể làm là mua tặng em một quyển sách tô màu vỉa hè cùng một hộp búp sáp nhỏ nhỏ. Trong đó có chứ đựng những góc nhỏ của những ước mơ của em ngn nến nhỏ. Còn tương lại ư, nó chẳng dám nghĩ đến, nó chỉ dám nghĩ đến từng ngày qua ngày liệu ngày mai ánh nến nhỏ còn bên nó không.

Ngày qua ngày nó ước có một phép màu nào đó xảy ra. Giống như trong những câu truyện mà nó từng kể cho em. Đã có từng lúc nó nhận được câu hỏi: “Phép màu có thật sự không, làm sao để có được một điều ước”. Nó im lặng, nó không muốn nói di nhưng cũng không muốn tước đi hi vọng.

Trong đêm mưa gió tỉnh giấc giữa đêm khuya nhìn anh nến nhỏ nó lại hoài nghi. Trong cuộc sống đời thường này ở đâu có ngoài màn mưa kia có thật sự có phép màu không. Hãy giúp nó giữ lại ánh nến nhỏ bé này được không? Điều điên rồ khi hơn đã hơn 20 tuổi đầu mà vẫn nghĩ về phép màu. Nhưng khi con người tuyệt vọng thì sẽ bám víu vào mọi thứ dù là mơ hồ, là mong manh, là ảo tưởng. Phép màu nào đó có thể để ý đến nó, giúp ánh nến kia tiếp tục cháy để đến tương lại. Để em biết những điều trong những bức em tô là có thật.

© Gió Đổi Chiều - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc đời này quá ngắn, hãy sống cho chính mình | Radio Chữa Lành

Gió Đổi Chiều

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

back to top