Ấm áp trà gừng
2024-11-07 16:25
Tác giả:
blogradio.vn - Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
***
Với bạn, mùa đông ấm nhất là khi nào? Với tôi, thích nhất là khi được thưởng thức ly trà gừng đơn giản mà ấm áp từ tay mẹ làm.
Nhà có khoảng vườn be bé, thế mà mẹ trồng bao nhiêu là rau, củ, quả. Mùa nào thức nấy. Chỉ riêng bụi gừng ở góc vườn là được mẹ chăm chút, tươi tốt… quanh năm. Một trong những món ngon nhất từ gừng, tôi “ghiền” nhất là trà gừng.
Hồi nhỏ, tôi và mấy đứa em vẫn thường hay tò mò hỏi mẹ “Vì sao mẹ lại trồng gừng trong vườn?” Mới sớm hửng, bà Xoan hàng xóm hốt hoảng chạy sang xin mấy củ gừng tươi về làm thuốc chữa đau bụng cho thằng cháu; chiều chập choạng, chị Hà nhà bên sai con trai sang xin ánh gừng nhỏ về làm nước mắm; hôm sau, anh Cương xóm dưới cũng tìm đến nhà tôi xin lá gừng non về kho gà,… Mẹ nhìn chúng tôi, mỉm cười: Gừng dân dã là thế nhưng lại rất quan trọng trong đời sống.
Dần lớn lên, tôi mới hiểu hết lời mẹ nói, rằng cây gừng từ lâu đã là “người bạn” gần gũi với cuộc sống và con người Việt Nam. Nó chẳng những được sử dụng như một thứ gia vị, một vị thuốc chữa bệnh,… ở nhiều nơi, nó còn trở thành loại cây xóa đói, giảm nghèo. Vì thế nên, ở quê tôi, nhà nào cũng trồng ít nhất một bụi gừng, khóm gừng trong vườn. Mẹ kể, mỗi lần đi xe đường xa, thay vì uống thuốc Tây, mẹ sẽ ngậm một miếng gừng mỏng, thế mà phòng được chứng say xe hiệu quả. Bà tiếp lời, kể ra bao nhiêu là công dụng khác của củ gừng: gừng chống ung thư, cải thiện tiêu hóa, tăng cường lưu thông máu, chống viêm sưng, dị ứng… Gừng giống như một loại thần dược với mỗi gia đình.
Theo Đông y, gừng có tính ấm, vị cay, giải độc, giảm đau nhanh chóng... Bà nội tôi luôn có sẵn một chai rượu gừng đặt ở đầu giường, phòng khi chân tay nhức mỏi, xoa bóp sẽ đỡ. Bệnh đau dạ dày của ông nội mỗi khi tái phát, bà lại lấy gừng chế biến thành thuốc, giúp ông giảm đau. Những ngày mưa đông giá rét, mẹ học bà nội, làm trà gừng để bảo vệ sức khỏe cho cả nhà.
Trà gừng làm đơn giản lắm. Thế nhưng để hương vị thơm ngon đặc trưng như chính tay mẹ làm thì là cả một nghệ thuật. Khác với loại gừng củ to, sáng đẹp nhưng lại không thơm cay, giống gừng mẹ trồng trong vườn là gừng sẻ, cây cao tới đầu gối người lớn. Gừng sẻ củ nhỏ, thân tròn, nhiều nhánh, vỏ sần, màu sạm, có mùi thơm đặc trưng, vị cay nồng đậm.
Mẹ ra vườn đào lấy mấy nhánh gừng, đem vào rửa sạch, phát thành lát mỏng (cũng có khi mẹ nạo thành sợi, hoặc giã ra). Mẹ cho một lượng nước vừa đủ vào nồi, đặt lên bếp nấu sôi. Sau đó cho lượng gừng lát vừa đủ vào nồi, đun sôi lại một chút rồi bắc ra. Mẹ múc đổ vào từng ly, cho thêm chút mật ong, thế là có món trà gừng thơm ngon hảo hạng. Cũng có khi, để món trà gừng thêm phong phú hương vị, mẹ đổi công thức làm trà gừng. Hôm thì trà gừng đường trắng, hôm thì trà gừng với chanh, mật ong,… Chị em tôi tha hồ được thưởng thức.
Những ngày đông về, mưa phùn dầm dề, ngày nào mẹ đều chuẩn bị sẵn cho cho cả nhà món trà gừng ấm nóng. Những hôm trong người mệt mỏi vì bị cảm cúm, viêm họng, chỉ cần một ly trà gừng mẹ làm là kiểu gì bệnh cũng nhanh khỏi. Sáng trước khi đi học, uống ly trà gừng mẹ làm, chẳng những ấm bụng mà còn tăng cường khả năng miễn dịch, bảo vệ sức khỏe. Ông bà nội uống trà gừng mẹ làm, trong người khỏe khoắn, khoan khoái, chứng tụt huyết áp cũng được cải thiện. Bố ra thăm đồng về, uống ngụm trà gừng, bao nhiêu mệt nhọc, lạnh lẽo tan biến.
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Chẳng thể ngờ chỉ là củ gừng nhỏ bé, bình dị thế kia mà lại thân thương, diệu kỳ đến vậy. Trong tâm thức người dân Việt, cây gừng, củ gừng chính là người bạn thủy chung, là món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Thật trân quý biết bao.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai Rồi Cũng Sẽ Thay Đổi | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.