Ai rồi cũng sẽ khác
2014-12-27 01:00
Tác giả:
Tôi từng đọc được một mẩu truyện ngắn kể rằng. Có một chàng trai đã chết, xác trôi dạt vào một bờ biển. Cô gái thứ nhất thấy anh nhưng vẫn lướt qua không dừng lại, cô gái thứ hai thấy anh, cô bèn cởi một cái áo khoác ngoài ra rồi đắp lên thi thể anh, cô gái thứ ba thì dừng lại và chính cô cố gắng bệ anh đặt vào huyệt và chôn cất anh một cách cẩn thận. Bạn biết không, thật trùng hợp, kiếp sau cô gái thứ ba là vợ của chàng trai kiếp trước ấy.
Có rất nhiều người không tin vào duyên phận, nhưng tôi nghĩ tôi đã từng là cô gái thứ hai trong mẩu truyện trên. Tôi nên đặt tên cho mối tình mình là gì. Ừ thì mối tình của duyên phận…
Tôi yêu hoa Bồ Công Anh, nên tôi thường gọi anh là Gió, tôi nói rằng khi nào Gió thổi thì hoa Bồ Công Anh sẽ bay. Anh chỉ cười, và một cái ôm ngượng ngùng thật nhẹ.
Tôi theo danh nghĩa, thì có thể tôi là bạn thân anh, trong anh tôi là người yêu hoặc là người thay thế, trong mắt bạn bè sau này có thể là người tình. Anh ngỏ lời với tôi, sau khi anh chia tay bạn gái cũ.Tất cả vì anh không muốn công khai tình cảm quá sớm nên chúng tôi chỉ yêu nhau trong thầm lặng.

Tôi tin anh, chàng trai đã từng là bạn thân của tôi, tôi tin một ngày anh sẽ khác, tôi tin vào trái tim non nớt của mình. Anh đã có một mối tình đẹp, tôi hằng ước rằng sau này anh cũng sẽ đối xử với tôi như vậy, nhưng thực tế thì không đúng như giấc mơ. Anh sau này, vẫn yêu tôi theo cách của anh, không đậm không nhạt. Bình thường, trong bóng tối. Ai đã từng yêu thì chắc hẳn biết rằng, mối tình đến sau khi ai đó mới vừa chia tay thì chỉ giống như một sợi tơ vương trên tóc. Nếu như bạn thấy không hề gì, thì bạn cứ để nó theo bạn, nếu đến lúc thấy khó chịu thì chỉ cần một cái phẩy tay, bạn đã gỡ nó xuống một cách nhẹ nhàng. 17 tuổi, tôi biết vị ngọt của nụ hôn đầu, 18 tuổi tôi biết vị đắng của một tình yêu tan vỡ. Anh xa tôi, khi biết rằng anh vẫn còn tình cảm với người cũ, và bảo rằng tôi tự ngộ nhận tình cảm của mình với bạn bè. Ừ thì, tôi mang hai tiếng người tình xấu xa từ dạo ấy.
Rồi mọi chuyện cũng qua đi theo đúng nghĩa thời gian vẫn cứ quay, ngày mai vẫn cứ lại tới đến khi chúng tôi vào giảng đường đại học. Đà Nẵng chào đón chúng tôi theo hai cách khác nhau. Ừ thì,anh khác đi hoàn toàn. Ừ thì, tôi vẫn vậy. Nỗi đau anh để lại trong tôi quá lớn đến nỗi tôi cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nghĩ về. Mãi đến sau này, khi đọc được mẩu truyện trên thì tôi chợt ngộ ra rằng chắc tôi trót lỡ không giúp anh tới cuối cùng, thôi thì cứ chịu lấy những nỗi đau anh gây ra. Khi bạn đang đau khổ vì bị người yêu chia tay, thì bạn cứ nghĩ rằng chúng ta có duyên nhưng không có phận. Kiếp trước chúng ta nợ nhau kiếp này bạn phải trả, dù sao bạn sẽ không hối tiếc vì đã yêu ai đó một cách thật lòng nhất. Và tôi đã chọn xa cơn gió của tôi một cách nhẹ nhàng nhất, ừ thì người ta đã hết yêu.
4 năm đại học trôi qua, tôi gặp lại anh ở một đám cưới người bạn cũ cấp 3. Cảm giác trong tôi,có lẽ vẫn vẹn nguyên. Cảm giác trong anh, có lẽ đã khác. Anh có rủ tôi đi xem phim sau khi tan tiệc. Tôi đồng ý và chúng tôi lại sánh bước đi bên nhau như ngày xưa. Anh đã nhẹ nhàng nắm tay tôi khi chúng tôi vô tình chạm tay nhau. Đà Nẵng, tháng 12 mưa nhiều và thật lạnh anh à.
Đến một lúc nào đấy, bạn phải chấp nhận sự thật rằng, theo thời gian ai rồi cũng đều có những mối quan hệ mới, những suy nghĩ mới. Và ai đó bạn từng yêu sẽ khác đi, theo nhiều phương diện. Em muốn, anh vẫn là của em chứ không phải anh bây giờ thuộc về người khác. Cảm xúc ngọt ngào trong em vẫn còn với nụ hôn đầu tiên, đau nhói vẫn còn với vết thương mà anh gây ra.
Gió à, Bồ Công Anh nên chọn tìm một vùng đất mới để sinh sôi nảy nở, khi Gió đã có chốn bình yên của riêng mình . Đã đến lúc em nên quên anh đi. Cảm ơn cái chạm tay thật nhẹ vào đúng thời điểm cho em nhận ra nhiều điều. Cảm ơn anh tình yêu đầu của em…
- Đan Thư
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.


