Phát thanh xúc cảm của bạn !

1.245 ngày yêu và chiếc điện thoai anh tặng

2011-08-01 11:23

Tác giả:


Blog Việt

 Ngày xưa, thời sinh viên của em thường gắn với buồng điện thoại công cộng. Những khi gọi về nhà em lại thường nói ngắn gọn, nhanh chóng và một câu hay nghe nhất là:”Vậy nhé, cả nhà đừng lo, ổn cả. Có gì con gọi lại sau. Cúp máy tút..tút..tút..” Em cũng lên lịch một tuần gọi mấy lần. Thật là may vì lúc ấy em chẳng có người yêu nên không mất thêm khoản ”nấu cháo“ mỗi đêm như mấy đứa bạn cùng phòng. Rồi sau này, em cũng tậu được một con dế xoàng xoàng đủ để alo và nhắn tin tò tí te, thế là cũng vui rồi anh ạ.

Cho đến ngày em gặp anh và yêu anh, món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em làm em nhớ mãi. Đó là một chiếc điện thoại rất xinh xắn, đầy đủ chức năng và trông sành điệu hơn con dế em đang dùng nữa. Khi em hồi hộp mở quà, thay vì vui mừng thì em ngỗi thần thờ nhìn nó, với em thời sinh viên khó khăn và chắt chiu mọi thứ. Có lẽ vậy nên em không muốn anh tốn kém vì em. Em vẫn nhớ rõ cảm giác mình lắp bắp điện thoại cho anh, miệng lí nhí hỏi “Sao lại tặng em thứ ấy, đắt tiền lắm..?” Chắc lúc ấy anh không cảm nhận được cảm giác bối rối và ngại ngùng của em thế nào nhỉ ? Anh chỉ luôn cười hiền lành và hỏi em rằng ”Em có thích không? Em thích thì anh vui rồi, đừng nghĩ gì cả..”. Em tần ngần mãi đến một khoảng thời gian sau em mới thôi nghĩ vẩn vơ về điều ấy.

Ảnh minh họa

Từ đó cho đến nay em vẫn xài chiếc điện thoại anh tặng. Mình yêu nhau gần 4 năm và em dùng nó cũng được hơn 3 năm rồi anh nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật. Bây giờ công nghệ càng hiện đại, điện thoại cũng đua nhau ra nhiều kiểu bắt mắt, đa chức năng và đầy đủ tiện ích. Nhưng thật sự em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay thế con dế yêu anh tặng cả. Với em, nó mang ý nghĩa lớn hơn bất cứ món quà vật chất nào khác. Bởi lẽ, nó ở bên em, em cảm thấy như anh cũng đang ở bên em vậy. Chỉ cần bấm máy “A lô..” là nghe tiếng anh ngay rồi. Mà nếu ai cũng như em, có lẽ các nhà thiết kế và kinh doanh điện thoại sẽ dẹp tiệm mất anh nhỉ ?

Năm tháng cứ trôi đi, chiếc điện thoại tưởng chừng vô tri vô giác nhưng sự thật nó đã chứng kiến rất nhiều thăng trầm trong tình cảm hai đứa mình, những lời nói yêu thương và cả những giận hờn vu vơ, nụ cười và nước mắt… cứ mỗi lần em mở điện thoại ra, mọi cảm xúc đều ở đấy. Anh còn nhớ không? Mình đã có những tháng ngày xa cách vời vợi nhưng đêm đêm, em vẫn nghe giọng anh thầm thì trong điện thoại ấm áp:”Mèo con của anh ngủ ngon nhé, Hà Nội mùa này lạnh lắm..anh rất nhớ em..”. Em cuộn mình vào chăn cười rúc rích, nghe đầu dây bên kia giọng anh lúc to lúc nhỏ trầm ấm. Em thấy anh thật gần như chưa bao giờ xa cách.

Tình yêu luôn có nhiều cung bậc cảm xúc, nhiều lúc không như mình mong đợi, chúng ta đã từng giận nhau, cũng chia tay năm bảy lần mà lần nào cũng đều là em vô lý. Anh vẫn lặng lẽ dõi theo cuộc đời em, lâu lâu lại gửi cho em vài dòng tin nhắn: “Em có khỏe không? Dạo này em ra sao?”. Chẳng dám nói thương nhiều, chẳng dám bảo anh đang lo cho em nhiều lắm. Có những buổi chiều em lang thang trên con đường vắng, chẳng biết Sài Gòn ngỡ ngàng vì cuối hạ hay đầu thu mà lá rụng nhiều hơn. Em thấy mình thật cô độc khi không có anh. Mắt em buồn thiu nhìn chiếc điện thoại nhớ anh đến nao lòng. Em cảm thấy mình thật có lỗi vì luôn dằn vặt anh vì những điều không đáng. Tay em bấm số điện thoại anh, mắt đã ngấn nước. Rồi khi giọng nói thân thương của anh cất lên, chỉ còn em vỡ òa trong nước mắt. Em lại về với anh thôi anh à. Những năm tháng trôi qua, anh đã dành cho em hơn những gì anh nhận được, anh kiên nhẫn và lặng lẽ bên em. Anh cứng rắn, chững chạc còn em không ít lần em trẻ con sốc nổi và làm anh mệt mỏi. Em học được sự kiềm chế bản thân từ anh, anh luôn cho em cơ hội nhận lỗi và vỗ về em: “Nín đi em, đừng khóc nữa, nghe tiếng anh rồi mà vẫn khóc à..”. Thế rồi chẳng hiểu sao em lại càng nức nở to hơn, cảm ơn anh vì đã từng yêu thương em nhiều như thế.

Ảnh minh họa

Giờ đây, Con dế yêu của em lâu lâu vẫn dở chứng ương bướng lắm anh à. Có vài hôm nó tắt nguồn, hoặc treo máy luôn. Hậu quả vì bị em cho nằm chung cùng đám quần áo giặt lên giũ xuống mấy bận vì cái tính đãng trí của em. Ngẫm lại thật tội cho nó. Được cái nó cũng dễ “chữa trị”, chỉ cần em tháo nắp, gỡ pin, bật máy sấy tóc vù vù 1 tí là có thể lắp vào xài tiếp. Vẫn tốt như thường anh ạ. Nhiều hôm rảnh tay, em lại nghịch nó một lúc thật lâu. Phát hiện ra cái gì mới mẻ em lại khoe anh. Lúc ấy anh toàn cười bảo em: “Em giỏi thế, sao anh không biết nhỉ?”. Thật ra là anh xạo em đấy, anh là lập trình viên trên mấy dòng điện thoại đa chức năng mà, chắc chắn anh biết nhiều hơn em rồi. Nhưng thật lòng em chả bao giờ vặn vẹo anh vì kiểu xạo dễ thương ấy cả.

Hôm nọ, em đang tò te alo trước cửa thế mà vẫn bị hai tên bịt mặt ép vào tường. Khiếp! Nó giật phăng điện thoại của em, em chỉ kịp “Á” một tiếng, bọn nó chạy mất vào bóng đêm. Còn điện thoại của em thì văng vào một góc. Chắc vì hụt tay nên chúng lấy không được. Em một phen sợ chết khiếp, lại có dịp mách với anh. Thật may anh nhỉ? Cái điện thoại này có duyên nợ với em rồi, ngỡ mất mà nó lại về với em thôi. Biết bao chuyện của em đều gắn với nó. Em thương nó lắm, trầy trật te tua, bọc keo dán liên tục mà nó vẫn tróc ra mấy bận. Thật sự, em cố gắng giữ gìn nó như đang giữ gìn tình cảm anh dành cho em vậy.

Giá ngày trước anh mua cho em thì bây giờ có thể mua được một chiếc và 1/2 của một chiếc như thế rồi ý. Thời sinh viên của em, nó là một món quà lớn, bây giờ nó càng lớn hơn bởi đó là những ân tình anh trao gửi, là kỷ niệm thân thương của hơn 1.245 ngày có lẻ anh đã luôn bên em và yêu thương em. Đi đâu không mang điện thoại theo em lại thấy thiếu thiếu khó chịu, giờ nó đã trở thành vật bất ly thân của em rồi anh à. Mỗi ngày, em lại thấy nó thân thương quá đỗi. Sau khi viết những dòng này xong, em sẽ lôi dễ yêu của mình ra, bấm số và gọi cho anh: “Chồng à, chiều nay sang em nhé..!”

  • Gửi từ email Thy Thy - rubythy88@

 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!


Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không bình thường

Không bình thường

Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

back to top