Em phải bước tiếp
2014-11-26 01:00
Tác giả:
Ngày…tháng…năm…
Vậy là cuối cùng anh vẫn phải rời xa em sau bao ngày chống chọi với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Em vẫn nhớ như in những ngày mới quen anh, một con người tràn đầy sức sống chứ không yếu ớt nằm giữa đống dây rợ như bây giờ, không một chút sức sống. Anh à, em căm thù sự thật. Tại sao khi phát hiện ra bệnh thì đã là giai đoạn cuối. Cơ hội sống rất thấp, giá biết sớm hơn thì có lẽ mọi thứ sẽ khác. Em biết, với anh, cái chết là sự giải thoát anh. Ở lại đây, căn bệnh đó lại hành hạ anh từng ngày, từng ngày. Cái chết của anh vốn được báo trước và việc của mọi người là chuẩn bị tâm lí thật tốt. Giống như biết trước tối nay sẽ mất điện, sẽ chuẩn bị tốt nhưng khi mất điện, bóng tối bao phủ lại thấy hụt hẫng và trống trải vô cùng. Anh luôn lạc quan kể từ khi biết mình mắc bệnh, luôn vui vẻ còn em luôn khóc, luôn u sầu. Ngày anh mất, em đã dặn lòng không được khóc, không được nhớ, để anh ra đi thanh thản, không vướng bận gì. Ngày đưa anh về với đất mẹ, em không đi đưa tang, ở nhà, ngồi trong phòng và vẽ anh. Vẽ được nửa em vò nát tờ giấy và buông bút.
Anh à, quãng đường phía trước em sẽ thay anh bước tiếp. Em sẽ mạnh mẽ. Em sẽ thôi không nhớ về anh nữa. So với người thân của anh, nỗi đau của em có là gì, nếu họ vượt qua được thì em cũng vượt qua được. Anh đừng bận tâm gì nhé!
Ngày…tháng…năm…
Lại một năm nữa trôi qua, nhanh nhỉ, anh mất được tròn một năm rồi đó. Những tháng ngày qua em lao đầu vào công việc như con thiêu tân, làm việc không biết mệt mỏi. Ai bảo anh còn quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Em cứ làm đủ tiền, đủ rồi đi, đi đến khi hết tiền rồi về. Những nơi mình từng hẹn nhau đi, em đã đi gần hết. Áp lực công việc và sự bận rộn đè bẹp nỗi nhớ anh của em. Nó làm em không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về anh, về sự trống vắng trong em. Chỉ có hôm nay, em mới dám nhớ đến anh, nhớ đến người là tất cả với em và đã bỏ rơi em.
Em đã xóa hết sạch playlist nhạc và phim ta thường cùng nhau nghe. Cứ mỗi lần giai điệu đó vang lên, em lại nhớ đến anh. Em xóa bỏ tất cả mọi thứ có liên quan đến anh. Những bức ảnh ta từng chụp, những món đồ anh tặng em vào một cái rương và khóa kĩ lại. Em sợ những thứ sẽ làm em nhớ đến anh, khi đó em thấy mình là một kẻ yếu đuối. Đôi lần, đôi tay em vẫn vô thức bấm số anh, thuê bao không liên lạc được thay cho giọng nói trầm ấm của anh. Trên FB toàn là những lời chúc anh sớm vượt qua bệnh tật không cũng là an ủi gia đình anh. Lúc ấy, em chỉ muốn hét lên, anh chưa chết, anh luôn ở bên mọi người. Nhưng sự thật nghiệt ngã cứ như từng nhát dao cứa nát tim em.

Ngày…tháng…năm…
Tròn hai năm ngày mất của anh rồi đó. Dạo này em bận tối mắt tối mũi với thực tập và viết luận án tốt nghiệp. Nhiều lúc, em đã nghĩ mình không thể gắng gượng được nhưng rồi vẫn phải vượt qua. Nhiều lúc, em muốn ngửa cổ nhìn trời và tìm kiếm bóng dáng anh, em muốn mắng anh. Tại sao anh ở đó thảnh thơi như vậy còn em ở đây lại phải làm việc thay anh. Em biết em trẻ con và cố chấp. Biết anh ở lại đây sẽ bị căn bệnh ung thư quái ác đó hành hạ nhưng vẫn muốn anh ở lại. Biết cái chết là sự giải thoát cho anh nhưng vẫn không đành lòng để anh ra đi. Hay em luôn cố chấp, anh vẫn còn sống, anh vẫn luôn ở bên em.
Hai năm qua, em chưa từng đến thăm anh, dù chỉ một lần. Ai đó nói em bội bạc, người yêu mới vừa trút hơi thở cuối cùng đã bỏ đi. Em có lí do của riêng em. Em sợ gặp anh rồi, em sẽ buông xuôi tất cả, chỉ muốn đi theo anh thôi. Anh ghét những ai vì người khác mà hủy hoại cuộc đời mình. Nếu em làm vậy, anh sẽ ghét em lắm nhỉ? Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, hai năm rồi nhưng vết thương của em vẫn chưa lành và đang có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Ai sẽ là thuốc sát trùng cho vết thương của em? Trong khi người chữa vết thương đã mãi đi xa rồi.
Anh à, vài ngày nữa em sẽ đến thăm anh. Em thuộc lòng địa chỉ nơi anh yên nghỉ. Có lần, em đứng trước nghĩa trang đó, chần chừ một lúc, vẫn không bước vào. Em không đủ can đảm và dũng khí đối diện với anh hay đúng hơn nơi anh nằm lại vì sâu thẳm trong trái tim em vẫn tin rằng anh vẫn chưa chết.
Em sẽ rời xa thành phố này, đến một thành phố mới và bắt đầu lại tất cả. Để lại anh và những kỉ niệm lại nơi này và cũng gửi lại nơi đây tuổi trẻ bồng bột và nhiệt huyết. Để lại tất cả. Em sẽ sớm về thăm anh thôi.
Ngày…tháng…năm…
Anh à, lại một năm nữa trôi qua. Em đã trở thành một nhà báo, cứ đi và cứ viết. Em mới gặp mẹ anh, bác có vẻ đã bớt đau buồn, bác vẫn nhận ra em : “Bao lâu nay con đi đâu? Sống có tốt không? Con đừng quá đau buồn mà quên mất bản thân mình. Đừng trách gì hết, có trách hai đứa có duyên nhưng không có phận.” Có trách, trách ông trời cho chúng ta gặp nhau rồi bắt đôi ta âm dương cách biệt.
Em đã gặp một người, một người giống anh đến nỗi ngay từ lần nhìn đầu tiên, em đã sững người, cứ nghĩ đó là anh nhưng không phải. Anh ấy có nụ cười giống hệt anh, nụ cười ấm nắng. Trong khoảnh khắc đó, em đã hi vọng người đó là anh. Đôi lúc, em bắt gặp bóng anh qua bóng dáng người ấy. Nhưng anh là anh và người ấy là người ấy. Hai người hoàn toàn khác nhau. Không thể coi người đó là anh được.
Em ở một mình, nhiều lần về phòng, cảm giác trống vắng và cô đơn cứ ùa lại. Em nhớ đến những lúc mình cùng nhau nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Anh lúc nào cũng nói em vụng về, nấu ăn dở tệ nhưng anh lại luôn ăn hết thức ăn trên bàn. Vậy nên em ghét phải về phòng. Em vùi đầu trong công việc, chăn đắp là đống giấy tờ và bản thảo, bàn làm việc là giường ngủ và văn phòng là nhà. Còn anh, anh ở đó có tốt không?

Ngày…tháng…năm…
Anh mất tròn bốn năm, bốn năm nói nhanh cũng đúng mà nói chậm cũng chẳng sai. Đôi lần đến thăm anh, em gặp mẹ anh. Bác bảo, mộ anh cỏ mọc xanh rồi, người đi cũng đã đi, chỉ còn lại người sống phải sống tiếp. Em cũng phải quên anh đi, hãy sống cho mình, đừng để tuổi xuân trôi qua, đến khi lỡ thì lại hối tiếc. Nếu ngày đó không có chuyện đó, chắc giờ em đã là con dâu bác rồi nhi? Chúng ta sẽ có một tổ ấm nho nhỏ, cùng nhau chăm sóc con cái. Bao hi vọng ngày đó đều không bao giờ có thể thực hiện được.
Anh Quang, người em nói giống anh đó, đã theo đuổi em được nửa năm rồi. Anh ấy giống hệt anh, kiên trì theo đuổi em dù em có lạnh lung và hờ hững với anh ấy. Anh ấy là một người tốt, tiếc là trái tim em đã theo anh. Và cũng có lẽ, cả cuộc đời này, trái tim em chỉ chứa được hình bóng anh thôi, không thể dung nạp thêm người khác. Anh ấy quan tâm em từ li từng tí, luôn động viên em. Em thấy mình có lỗi khi làm tổn thương một người tốt như vậy.
Anh ấy hỏi em , sao lại không thể cho anh ấy một cơ hội ở bên em cũng như cho chính mình một cơ hội bắt đầu lại. Em sợ một ngày nào đó, anh ấy cũng như anh, sẽ rời bỏ em. Em đã kể cho anh ấy nghe về anh, về mối tình đầu còn đang dang dở. Tình yêu là một dạng năng lượng, có người khi yêu sẽ đốt cháy tất cả, để rồi khi chia ly sẽ cạn kiệt năng lượng, trái tim tràn đầy sức sống trở nên già cỗi. Cũng có người, chỉ đốt năng lượng đó vừa phải, để sau đó,họ vẫn còn nhiệt huyết để yêu. Có lẽ, em thuộc người số một, đã cạn kiệt năng lượng tình yêu. Trái tim đã nguội ngắt và dần đóng băng.
Anh ấy lại hỏi em, thứ tình cảm em gọi là tình yêu được định nghĩa như thế nào. Và thứ em nhớ bao năm là anh hay hơi ấm ngày đó anh mang lại cho em. Sao em không can đảm bắt đầu một tình yêu mới. Đâu phải tình yêu nào cũng đi hết được con đường đời. Đâu phải tình yêu nào cũng trọn vẹn. Có bao nhiêu cuộc chia ly trong cuộc đời chúng ta, nhiều, rất nhiều, quan trọng là chúng ta vượt qua nó và rút kinh nghiệm để không mắc lại sai lầm như trước. Em thật sự bối rối trước sự chân thành và bền bỉ của người đàn ông đó.
Ngày…tháng…năm…
Dạo này, em đi công tác ở thành phố đó khá nhiều. Đôi lần lang thang trên đường, nhìn cảnh cũ, em lại nhớ anh. Nhớ đến lúc ta còn tay trong tay, cùng nhau khám phá rất nhiều nơi. Cũng có vài lần người đó đi cùng với em. Anh ấy còn đưa em đến thăm anh nữa. Cũng có lần, em về thăm lại trường đại học, cảnh vật vẫn còn mà người đã đổi thay. Em lại bị sự nhẫn nại của anh ấy làm cảm động.
Anh à, ai cũng có niềm riêng đúng không? Ai cũng có sự sợ hãi, họ hèn nhát trốn tránh, kiếm đủ lí đo để từ chối phải thực hiện nó. Đôi lần, em ước gì, em có sự can đảm của hoa bồ công anh. Luôn sẵn sàng bay theo cơn gió, không cần biết gió sẽ đưa mình đi đâu, không cần biết nó sẽ thành công hay thất bại. Hay dù họ bị tổn thương bao nhiêu đi nữa, họ vẫn phải vượt qua.
Đây có lẽ là lá thư cuối cùng em viết cho anh. Mọi thứ đáng ra phải kết thúc từ năm năm trước. Là em không đủ cam đảm buông tay. Bây giờ, em buông tay, bắt đầu lại cuộc sống mới. Em sẽ sống cho chính em, không vì bất kì ai như trước. Anh ở nơi đó, đừng bận tâm về em nữa.
Ngày ấy, em đã nghĩ rằng em sẽ không thể mở lòng với bất kì ai. Nhưng rồi đã xuất hiện một người, người ấy ủ ấm em, làm trái tim em lại tràn đầy nhiệt huyết như trước. Em không thể cứ đứng tại nơi ấy và nhớ về quá khứ đã qua, em phải bước tiếp.
- Mưa
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.