Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương nơi đáy cốc

2013-09-10 08:26

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Hắn liêu xiêu. Bóng đổ dài trùm lên con ngõ nhỏ vắng ngắt. Tiếng hát nghêu ngao như tiếng than dài lạc trong gió. Con bé Tâm co ro trong chiếc áo len cũ kĩ, đôi chỗ đã sút dây, lặng lẽ nhìn kẻ lướt khướt xộc hơi men tiến gần lại. Nó đưa tay đỡ lấy tấm lưng gầy rộc đang chực ngã nhào về phía mình. Kéo bàn tay múa may loạn xạ của gã say vòng qua cổ, vực gã đứng thẳng xong, con bé lại dìu gã về.

Chân hắn mền như bún, nhưng đầu nặng trịch, như thể trên cổ là một cục sắt để nhầm chỗ. Hắn biết mình yếu. Chưa già nhưng cơ thể bị rượu tàn phá chẳng khác gì thây ma. Hắn nốc rượu như người ta uống nước khi khát. Chẳng phải ngu si tới mức không biết rượu là thứ hại, hắn cảm nhận rõ ràng mỗi lần thứ chất lỏng ấy trôi tuột qua cuống họng là sức khỏe của mình lại trượt dài không phanh sang phía bên kia con dốc cuộc đời toàn bệnh tật. Nhưng hắn vẫn uống, càng ngày càng hăng. Đơn giản: uống để giải sầu. Mấy con mụ đầu phố bán chịu rượu đong toàn thiếu lít, chứ nỗi sầu đời hắn thì thừa.

Hắn lớn lên trong cô nhi viện. Không cha, không mẹ, thế là có lí do chính đáng để sớm nếm mùi sầu. Nhưng cái sự sầu ấy chả thấm tháp vào đâu. Người ta không thể giả buồn mãi vì mất thứ mình không có. Chưa kể, đấy là ở trong đó cũng vui. Cứ lễ, Tết, hoặc cuối tuần, cô nhi viện lại đông như hội. Những đoàn khách đến thăm bao giờ cũng mang theo vô số quà. Hắn tranh nhau với bạn và giành được những thứ đồ chơi tuyệt hảo làm lắm đứa trẻ khác phải thòm thèm. Cuộc sống bó hẹp trong những bức tường rào đã khiến đầu óc ngây ngô của hắn lầm tưởng rằng cái thế giới bên ngoài kia cũng dễ dàng như vậy. Nghĩa là chẳng cần làm gì cả cũng được yêu thương.

ly thủy tinh

Rồi hắn lớn. Hắn vấp phải liên tiếp khó khăn. Và hiển nhiên, hắn ngã. Nhưng cái sự đau đớn khi ngã trên đường đời không giống cú ngã đau lúc tập đi: mau quên và chóng lành. Chúng khiến hắn – một kẻ tự cao dần dần kiệt quệ. Mất việc, vợ bỏ đi để lại đứa con gái nhỏ dại, hắn chìm sâu trong những cơn say bí tỉ. Sầu có giải được hay không chưa biết, chứ rõ ràng ai cũng biết, hắn là con ma men cần tránh xa. Người ta không hẳn sợ hắn, nhưng chẳng người nào muốn kết thân với một kẻ không biết yêu thương. Hắn đày đọa bản thân mình, thế chưa đủ, hắn còn khiến cuộc sống của bé Tâm - đứa con gái vô tội trở nên khốn khổ. Cứ rượu say hắn đem con bé ra trút giận. Đánh xong rồi chửi, chửi no lại đánh.Thân hình thâm tím vì đòn roi đến kẻ dưng nhìn cũng xót trong mắt người chaoán hận chẳng khác gì cái bao bố vô tri.

***

Cơn giông kéo đến nhanh kì lạ. Bà cụ Phúc chưa kịp trở tay dọn mớ hàng ngoài hiên vào trong gian xép nhỏ, trời đã đổ mưa. Tâm hấp tấp chạy mau qua cái quán nhỏ rồi băng vội qua đường rẽ vào con ngõ cũ, nhưng không quên ngoái lại lên tiếng:

-    Cháu chào bà ạ.

Bà Phúc mỉm cười hiền hậu, nhìn theo vạt áo xanh non lấm tấm ướt mưa của con bé lắc đầu ái ngại, chỉ kịp nói với theo:

-    Cẩn thận kẻo ngã. Bóng Tâm đã mất hút giữa hai bức tường vôi.

***

Gian phòng nhỏ, chật hẹp, ẩm ướt và tối tăm. Chai rượu trống lăn lóc, bơ vơ trên nền gạch. Chiếc cốc chỏng chơ thu mình một góc tường tủi phận. Cái xác vô hồn của gã saylảm nhảm những lời nguyền rủa liên hồi. Tâm lại trở về với những cảnh tưởng quá ư quen thuộc ấy, trở về làm một cái bóng biết di động bên cạnh cha - nấm mồ của cuộc đời mình, sau ngày dài rong ruổi bán vé số để mưu sinh.

Những hạt mưa nặng trĩu như nỗi buồn trong lòng nó vẫn rơi lộp độp trên mái tôn không dứt. Rón rén bưng bát cháo trắng đến ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt cha hốc hác, nó tự hỏi: điều gì có thể mang tình yêu và sự tin tưởng bị đánh cắp quay về trái tim ông. Những nếp nhăn trên vầng trán như vết sẹo trong lòng hai cha con ngày một nhiều nhưng câu trả lời còn bỏ ngỏ. Chưa bao giờ Tâm oán trách cha mình. Con bé biết điều đó chỉ khiến cuộc sống thêm khó khăn. Mà khó khăn thì quá lắm. Ngày hai bữa so với chút tiền cỏn con sưng chân mới kiếm được, chốc chốc trơ mặt ra quán bà Phúc mua chịu rượu, cán nát môi để chặn tiếng khóc bật ra khỏi miệng lúc bị đòn, thế là dư dả thấy rõ. Vậy nên, Tâm không muốn chính mình làm vơi đi chiếc cốc yêu thương vốn đã cạn. Ngược lại, Tâm muốn đổ thật đầy, nhiều nhất có thể.

***

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, chân tay rã rời và cái sự mơ màng trước đây biến mất một cách lạ lùng. Hắn mở mắt nhìn căn nhà trống rỗng đều đều quay với nhịp độ khiêm tốn thua xa mọi bận. Và hắn nhận ra một sự thật cay đắng: ồ, hắn tỉnh rượu. Nực cười thay cho cái trạng thái tích cực này. Ai sống trên đời cũng cầu mong tỉnh táo bởi chỉ có khi ấy người ta mới sáng suốt để lái cuộc đời mình tránh khỏi những hố sâu cạm bẫy và tội lỗi, nhưng hắn không tham thế. Tỉnh tức là phải đối diện và chịu sự giày vò của đau khổ.Hắn chỉ mong mãi mãi có thể tránh xa hiện thực, lãng quên tất cả. Thế mà trớ trêu thay, cớ gì bây giờ hắn tỉnh.

Ngay lúc tuyệt vọng nhất vì cuộc trốn tìm chấm dứt, hắn lờ mờ nhớ ra mình đã sai con bé Tâm đi mua rượu. Thứ “thuốc” ấy sẽ cứu hắn như cái cọc cứu kẻ sắp chết đuối. Nhưng sự vui mừng và hy vọng của hắn không kéo dài được lâu. Mãi mà Tâm chưa về, máu hắn bắt đầu sôi lên và mắt bắn ra những tia lửa vô hình. Theo thói quen, hắn lại chửi như hát. Hắn chửi mấy con mụ bán rượu đầu đường. Lũ chúng nó kết bè với nhau hoạnh họe chán chê mới chịu dè ra dăm “cút” mọn. Sẽ có ngày, hắn phá nát mấy cái quán đó để thưởng thức nhữngvẻ mặt kinh hoàng và nuối tiếc của chúng. Rồi hắn chửi Tâm - đứa con vô tích sự. Nó chưa bao giờ được yêu thương, nên giờ tìm cách trả thù hắn chăng?

cô đơn, tuyệt vọng

Dòng suy nghĩ căm hận và nghi ngờ như can dầu đổ thêm vào đống lửa bực tức trong lòng hắn bị một cái bóng lớn ục ịch phá ngang. Cho đến khi hắn lớ ngớ nhận ra bà Phúc, cụ đã lôi hắn xềnh xệch như lôi một cái giẻ lau đi ra tới đầu ngõ. Hắn điên lên, chực quát thẳng vào mặt bà. Rồi, lạ lùng, hắn thấy những giọt nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt già nhăn nhúm, đám đông bên kia đường ngó hắn với vẻ mặt tang thương thay vì khinh miệt. Hắn bước đến, mọi người lẳng lặng dạt sang hai bên.Và, hắn chết đứng giữa đêm đông lạnh ngắt, giữa một vũng máu đỏ lêng láng.

***

Đám tang nghèo nàn, sơ sài nhưng tươm tất chỉ thưa thớt vài người viếng thăm. Những con mụ bán rượu chanh chua hóa hiền lành, sụt sịt, kính cẩn dâng chai rượu đặt lên bàn thờ nghi ngút khói. Dăm ba đứa trẻ khóc tức tưởi nhìn gương mặt trẻ măng xinh tươi đang dịu dàng mỉm cười với chúng, thi thoảng lại lén lút liếc trộm khổ chủ và trốn sau dáng mẹ. Bà cụ Phúc mắt đỏ hoe, đứng bất động như một bức tượng đài, ngậm ngùi nỗi xót xa kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Còn hắn, không chút hơi men mà chẳng khác gì say rượu. Cái sự thực Tâm bị tai nạn mất đi có khi là một trò đùa.

Đó là trò đùa của số phận, là cái giá đắt đỏ mà kẻ đùa giỡn với yêu thương như hắn phải trả. Hắn chưa bao giờ yêu thương một cái gì thật lòng và hết mực nhưng lại mưu cầu được đáp lại bằng yêu thương. Công việc, vợ con, bạn bè…bao nhiêu cơ hội để yêu là bấy nhiêu lần hắn tự mình đạp đổ chỉ vì ngông cuồng, ích kỉ và bê tha. Hắn hối hận đã không trân trọng những gì mình có. Sự tha thứ của Tâm dung túng cho hắn, hắn dung túng cho cách cư xử tồi tệ của mình. Quá muộn rồi ư?

***

Hắn ngửa cổ dốc cạn thứ nước trong cốc rượu bà cụ Phúc đổ đầy vào họng.Vị chát lưu lại nơi đầu lưỡi như nỗi đắng cay lưu lại trong lòng. Đứng dậy cám ơn cụ xong, hắn lầm lũi đi về con ngõ cũ quen thuộc.
Ngõ vẫn vắng ngắt. Tiếng hát não nề vẫn náo động bóng đêm sâu thẳm. Nhưng cụ Phúc đã có thể nhìn thấy một sự đổi thay của ngày mai không mưa tầm tã.

Trong chiếc cốc cạn, giọt nước chè cuối cùng đọng lại kết thúc phần đầu tiên của bài học yêu thương: Yêu chính bản thân mình.

•    Bài dự thi của Sơn Băng <lanth12402b@>



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top