Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xin một lần chạm nhẹ lên dòng sông Thạch Hãn

2017-03-18 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Xuôi mái chèo nhẹ qua dòng Thạch Hãn, theo lời kể của ông, tôi như thấy đạn bom ngay trước mắt, tiếng kêu thảm của đồng chí đồng đội ráo riết nhau. Màu khói đạn tôi chưa từng được thấy nhưng sao ngực tôi thắt lại, cái xúc cảm mãnh liệt như chính tôi đang hối hả trong đoàn quân anh dũng vượt mưa bom để bảo vệ Thành Cổ.

***

Ngồi lặng lẽ trên chiếc thuyền gỗ trôi hững hờ trên dòng sông Thạch Hãn, giữa không gian nghi ngút khói hương trầm, trong làn nắng mơn man của một sớm đầu xuân, tôi thấy mình như đang được sống lại cùng với Quảng Trị những năm còn kháng chiến.

Tôi sinh ra khi hòa bình đã lập lại và chiến tranh chỉ là câu chuyện mơ hồ trong lời kể của ông, chẳng thể nào một đứa trẻ mới lớn lại có thể có được cái cảm giác mơn man sống lại lịch sử như thế. Nhưng, có lẽ vì được sinh ra trong một cái nôi cách mạng và với tôi, lịch sử như sống dậy mạnh mẽ qua từng lời kể của ông. Bởi vậy mà hôm nay, khi được dịp đi qua Thành Cổ, được tự mình thả một cành hoa xuống dòng sông Thạch Hãn, tôi không thể kimg nổi lòng mình.

Những năm tháng đầy máu và nước mắt ấy để đánh đổi lấy hòa bình đâu dễ. Thành Cổ - mắt xích quan trọng trên con đường giải phóng dân tộc, đạp đổ chình quyền Mỹ- Ngụy. Ở đây những người đồng đội, đồng chí của ông tôi đã ngã xuống để ngăn bước kẻ thù. Tôi - thế hệ sau này không dám nhận mình có thể hình dung tường tận mùa xuân năm ấy, năm 1972 đầy đau thương, song, phần nào đó, tôi có thể tự sống lại quãng thời gian ấy.

Xin một lần chạm nhẹ lên dòng sông Thạch Hãn

Ngày đó, cũng như ông tôi, biết bao thanh niên yêu nước đã gác bút nghiên mà lên đường vào Nam cứu nước. Vì miền Nam ruột thịt, những chàng trai trẻ đã từ giã mảnh đất quê hương yêu dấu, gác lại những tình cảm riêng tư mà anh dũng ra đi, nghe theo tiếng gọi của miền Nam, của Tổ Quốc. Nhưng chiến tranh chưa bao giờ bỏ sót một ai. Tựa như sợi chỉ căng giữa rừng, chỉ cần một viên đạn lạc, chỉ cần một mảnh bom vỡ, tất cả sẽ chấm hết. Nhưng có gì ngăn nổi ý chí quyết tâm của các anh, có gì thay thế được hòa bình.

Song, chiến tranh đã lúc nào thôi gắn với bi thương, hàng ngàn thanh niên ra đi nhưng mấy ai có thể lành lặn trở về. Quảng Trị năm ấy được coi là trận đánh quyết liệt nhất. Ở đó, các anh đi, các anh chiến đấu và các anh nằm xuống… Tuổi 20 của các anh, cái tuổi xuân đầy những khát vọng, ước mơ nhưng tất cả đều thu bé lại để lòng yêu nước sục sôi. Tuổi 20 - các anh đi trong lòng chẳng chút vương vấn, nghĩ suy. “Ta đi ta đi bảo tồn sông núi. Ta đi ta đi thà chết không lui”

Xuôi mái chèo nhẹ qua dòng Thạch Hãn, theo lời kể của ông, tôi như thấy đạn bom ngay trước mắt, tiếng kêu thảm của đồng chí đồng đội ráo riết nhau. Màu khói đạn tôi chưa từng được thấy nhưng sao ngực tôi thắt lại, cái xúc cảm mãnh liệt như chính tôi đang hối hả trong đoàn quân anh dũng vượt mưa bom để bảo vệ Thành Cổ. Sông Thạch Hãn phẳng lặng, yên ắng lắng nghe trái tim chúng tôi thổn thức. Nơi đây 45 năm về trước đã nhuốm đỏ màu máu. Tôi chợt thấy văng vẳng bên tai tiếng réo của bom, tiếng rên xiết hãi hùng của súng đạn. Cái giá của hòa bình quả thực rất đắt!

Thành Cổ, 81 ngày đêm oanh liệt, 81 ngày đêm hy sinh xương máu, 81 ngày đêm gồng mình chống địch, 81 ngày đêm… Từ những chàng sinh viên đầy tình yêu và khát vọng, các anh đã chiến đấu và trở thành những chiến sĩ anh dũng muôn đời.

Chết! Ai không sợ! Nhưng cái sợ hơn cả chính là sợ mất tự do, độc lập! Và rồi, từ đó, từ lòng yêu nước mãnh liệt với ý chí chưa một lần nao núng, các anh đã chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng.

Xin một lần chạm nhẹ lên dòng sông Thạch Hãn

Nhìn cành hoa cúc trắng trôi lặng lẽ theo chiều của dòng Thạch Hãn, chạm nhẹ vào thành Cổ Quảng trị, nhìn lại một lần nữa, nhắm mắt lại tôi chợt mơ màng về một mùa hè 1972 rực lửa, một Thạch Hãn nhuốm đỏ máu tươi, một Thành Cổ ngày đêm rên xiết tiếng bom đạn, một Quảng Trị đầy máu, đầy lửa và đầy sự hy sinh. Chợt câu thơ của nhà thơ Lê Bá Dương cất lên giữa khoảng không yên ắng của Thành Cổ:

“Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ

Đáy sông còn đó bạn tôi nằm

Có tuổi hai mươi thành sóng nước

Vỗ yên bờ bãi mãi ngàn năm…”

Cho tôi tôi xin một chút thôi, thời gian ngừng lại, để tôi có thể thu lại những hình ảnh thực nhất của Quảng Trị, để tôi sống lại một lần nữa mùa hạ 1972 hào hùng. Và tôi xin một lần nữa cúi mình trước nơi đây, một lần nữa chạm nhẹ vào quá khứ mà để lòng tự hào thấm nhuộm tất cả trái tim.

“Hẹn lại nơi đây

Mùa xuân nắng ngập tràn

Câu hò trôi trên dòng nước”

© Nguyễn Quý Hà – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

back to top