Vu lan này, con bùi ngùi cài lên ngực áo một cành hoa
2019-08-15 08:35
Tác giả: Trà
blogradio.vn - Bao nhiêu năm còn nhỏ, ta thấy áo cha ướt đẫm buổi tan tầm. Mùi mồ hôi nồng nồng chua chua thấm trên người cha.Với người khác đó là mùi khó chịu nhưng với con của cha thì đó là mùi thương yêu. Ta đến trường trên chiếc xe đạp lọc cọc sau cha, mắt cha nheo lại vì đồi cao dốc đứng. Ta cao lớn thì cha gầy hao. Ta là những cô gái, chàng trai có học thức thì cha chỉ còn là một ông già giản dị. Ta thành công trong cuộc sống, cha lui về nhìn ta bước từng bước dài vào tương lai. Cha đánh đổi tất cả chỉ vì đời ta.
***
Cứ mỗi độ thu về, dáng lá vàng hao gầy chao nhẹ giữa thinh không mang trên mình những giọt mưa ngâu lất phất. Mưa không buốt lạnh nhưng cũng đủ làm se sắt lòng người khi nhớ về công ơn sinh thành dưỡng dục của cha, của mẹ. Tiếng chuông chùa ngân nga trầm bổng vang lên như đánh thức bao nỗi niềm tha thiết trong tiết Vu lan – mùa báo hiếu.
Tiết Vu lan bâng khuâng nhớ cha công dưỡng dục
Mùa báo hiếu bùi ngùi thương mẹ đất cù lao.
Món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng cho khi ta vừa mở mắt chào đời đó chính là tình cảm nồng ấm của cha và mẹ. Chúng ta được bao bọc che chở từ làn hơi ấm của cha, được dưỡng nuôi từ dòng sữa ngọt lành của mẹ. Cha tiếp thêm cho ta niềm tin để từng bước vào đời. Mẹ cho ta tình yêu nhìn ra từ đôi mắt để ta biết trải lòng nhân ái mến thương. Có cha, ta luôn đón được sự vững mạnh, bao dung, chở che và nâng đỡ. Còn mẹ, ta thấy mình như được lớn dần thêm trong tình yêu cuộc sống, tấm lòng từ ái, biết yêu thương để đồng điệu với cuộc đời.
Mẹ! Tiếng gọi khi ta còn bập bẹ mà có lẽ đi đến hết đời ta cũng chưa hiểu hết chiều sâu. Mẹ đã mong chờ từng tháng ,từng ngày, từng phút, từng giây khi ta còn nằm trong thai nghén để rồi hạnh phúc vỡ òa thành nước mắt khi thấy ta lành lặn chào đời. Từng ngày dần qua, khi ta còn bé đến lúc lớn khôn ta ngỗ nghịch cách mấy mẹ cũng chiều, ta xấu xí cách mấy mẹ cũng thương. Ngày tháng ta lớn lên, mẹ nhường ta bùi ngọt dành đắng cay phần mình. Mẹ quan tâm chăm sóc, lo lắng cho ta đủ điều.
Con ho lòng mẹ tan tành
Con khóc lòng mẹ như bình nước sôi.
Người có thể đi sớm về khuya, buôn bán tảo tần, một nắng hai sương. Dù phải bươn trải thân mình trong mưa sa bão táp giữa chợ đời, chợ người nhiều nghiệt ngã. Chỉ cần thấy con được ấm no và hạnh phúc thì bàn tay mẹ có chai sần bao nhiêu mẹ cũng cam lòng. Tà áo mẹ tươm rách theo tháng năm mưa gió, mảnh áo con ủi thẳng không một vết sờn. Bao lo lắng, suy tư đã làm cho mái đầu của người pha sương trắng.
Nỗi lo mẹ cộng thêm vào
Tuổi xuân tươi đẹp, mẹ trừ bớt ra.
Mẹ cho con tất cả, hết quãng đời tuổi xanh, cả thương yêu dịu ngọt rộng hơn biển trời. Công việc mẹ thích, tiền bạc mẹ cần, tham vọng mẹ có, nhan sắc mẹ quan tâm... Nhưng giờ đây, mẹ có thể chậm công việc, gác qua tiền tài, từ bỏ tham vọng, bớt đi hình thức, vất vả chẳng từ nan... bởi vì con là tất cả đối với mẹ!
Mẹ là nơi ta trở về, là quê hương yêu dấu. Mẹ có nghĩa là duy nhất. Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng.
Có lúc ta quên màu tóc mẹ
Đã một thời giải nắng dầm sương
Có lúc ta quên nhìn trán mẹ
Còn bao nghĩ suy dù ta lớn khôn rồi
Tháng ngày dài trôi qua trong ta bao hờ hững, mãi đến khi ta trở về nhà trong lạnh lẽo cô đơn, khi tiếng ru hời của mẹ chỉ còn vọng về theo thanh âm nỗi nhớ. Ta mới giật mình nhận ra ta không còn gì nữa. Ta không cần danh lợi, ta không cần tiền tài, ta chỉ cần mẹ và chỉ mẹ mà thôi.
Nghe tiếng mẹ ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Ta mất mẹ là mất cả cuộc đời, là mất đi tất cả. Lúc ấy, ta chỉ còn có thể nhớ về mẹ, yêu thương mẹ trong những giấc mơ mà thôi.
Mẹ là người luôn lau đi những giọt nước mắt cho con.
Nhưng chỉ một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ đã không còn.
Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng.
Cuộc đời bao lần bắt ta phải khóc. Chẳng biết vì sao giấu được lệ rơi. Tiếng nức nở chìm vào nơi vắng mẹ. Nơi đã cho ta không tròn vẹn nụ cười.
Khi người ta mang mẹ chôn vào đất
Mảnh khăn tang xiêu lệch trên đầu
Ba cột vội trong buổi chiều chấp chới
Cuộc đời con nghiêng xuống
Mẹ ơi…
Ánh mắt ta long lanh nhìn mẹ qua làn khói mỏng. Hình bóng xưa mẹ lặng lẽ im lìm. Quỳ bên mộ ta ôm hôn di ảnh trong một chiều gió lặng, trễ quá rồi câu thương mẹ, mẹ ơi!
Một lạy này con tạ lỗi ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm mẹ khóc như mưa
Đã từng làm mẹ khổ ngày xưa
Trăm ngàn lạy cũng không vừa ơn mẹ
Tình yêu của mẹ như nắng ấm, ngọt ngào và dễ thấy. Tình yêu của cha như trời đêm, lặng im nhưng vô cùng sâu thẳm. Nỗi niềm của cha đôi khi khó nhận ra nhưng không có nghĩa là không tồn tại. Người vẫn yêu thương ta theo cách của Người.
Cha - người luôn ít nói và nghiêm nghị nhưng đằng sau trụ cột vững vàng ấy là cả một tình thương bao la khôn xiết. Cha âm thầm yêu thương chịu đựng, giang rộng vòng tay chống chọi với bão táp phong ba, cho con đứng vững trên vạn nẻo thời gian.
Bao nhiêu năm còn nhỏ, ta thấy áo cha ướt đẫm buổi tan tầm. Mùi mồ hôi nồng nồng chua chua thấm trên người cha.Với người khác đó là mùi khó chịu nhưng với con của cha thì đó là mùi thương yêu. Ta đến trường trên chiếc xe đạp lọc cọc sau cha, mắt cha nheo lại vì đồi cao dốc đứng. Ta cao lớn thì cha gầy hao. Ta là những cô gái, chàng trai có học thức thì cha chỉ còn là một ông già giản dị. Ta thành công trong cuộc sống, cha lui về nhìn ta bước từng bước dài vào tương lai. Cha đánh đổi tất cả chỉ vì đời ta.
“Thấp thỏm hàng giờ chờ con trước phòng thi. Con vắt óc bên trong, cha vắt giọt tim ngoài lộ. Buồn vui theo con từng bước thành công. Khi con ê a những tiếng vỡ lòng cha mỏi miệng đọc theo cho con mau nhớ. Không đủ tiền cho con mua vở, nước mắt đàn ông đã chảy giữa chợ đông. Ngày bé thơ con thích bắt ốc giữa đồng, giờ nghỉ hiếm hoi cha theo con cắm rổ không nản lòng làm người bạn của tuổi thơ con.” Cha yêu thương con là thế, kiên nhẫn bên con là thế vậy mà cha chỉ mong rằng “Ngày cha già chân yếu tay run, nhớ nhớ quên quên ngày tháng lẫn vào nhau,cha xin con đừng bực mình,đừng làm cháy lòng cha bởi ánh mắt nhìn cau có vắng xa với một món nợ đời mà con phải gánh”
Cha dành hết mọi đắng cay
Cho con vị ngọt những ngày ấu thơ
Cha dành đỉnh núi mây mờ
Cho con đường rộng bây giờ con đi.
Thưa cha! Chúng con hiểu rằng trong mỗi bước chúng con đi cha lúc nào cũng âm thầm dõi theo bên cạnh để chỉ dẫn và dìu dắt cho con.
Rồi ngày kia, vô thường chợt đến. Cha ra đi như mặt trời khuất sau ngọn núi buổi chiều tà. Bây giờ ta mới biết cuộc sống nào cũng đầy những thác cùng ghềnh, đầy tiếng cười và nước mắt, đầy những khổ đau và chua cay mà cha chưa một lần tỏ ra cho con biết.
Cha ơi, con nợ những trưa hè oi bức cha gành gống gia đình, con đứng đó dửng dưng để thấy từng nhát đau xuyên qua ngực. Có bao lời xin lỗi không còn được gủi đến Người. Có những lời yêu thương không còn kịp nữa
Kính lạy mẹ, kính lạy cha! tình thương của người dành cho con muôn đời vẫn thế, vẫn ngút ngàn vút cao như núi Thái, vẫn mênh mông như biển Thái Bình . Mẹ yêu con bằng dòng sữa ngọt. Cha yêu con bằng giọt mặn mồ hôi. Con sai quấy mẹ buồn mẹ khóc. Cha đánh con cha đau dạ xót lòng. Mẹ yêu con bằng sự chăm sóc an toàn. Cha yêu con bằng cách cho con trưởng thành từ vấp ngã. Hôm nay về đây xin cho con được quỳ bên chân cha mẹ, đôi chân suốt một đời đã lặn lội vì con xuôi ngược. Xin cho con được bới mái tóc mẹ yêu,những sợi tóc pha sương đã trải dài theo tháng năm thương nhớ. Xin cho con được một lần hôn lên đôi tay của cha,đôi tay đã vì con chai sần theo nắng gió.
Nếu còn mẹ còn cha bạn hãy biết rằng bạn còn cả một trời hạnh phúc, bạn hãy vui lên và chọn cho mình đóa hoa hồng tươi thắm. Bông hông ta cài áo hôm nay là cả một hành trang, là lời nhắc nhở ta sâu sắc nhất. Xin bạn hãy gìn giữ đóa hồng đừng để nhạt phai như gìn giữ chính tình yêu thương của cha mẹ bạn bởi :
Hôm nay…
Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố.
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ:
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa… của mình?
Còn nếu bạn bất hạnh vì đã mất cha mẹ rồi thì xin bạn hãy lặng lẽ cài lên ngực áo mình đóa hoa buồn trinh trắng và hướng nguyện về người bằng những gì tốt đẹp nhất.
Vu lan chỉ một loài hoa
Cài lên ngực áo xót xa nhớ về.
© Trà – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vu lan này con về với mẹ được không?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?