Tuổi thơ đi qua chẳng thể quay về
2019-08-22 08:15
Tác giả: May
blogradio.vn - Trong hàng ngàn câu chuyện về kỉ niệm tuổi thơ tôi vẫn luôn đọc được câu nói: “Ai cũng từng là một đứa trẻ, ai cũng từng có một tuổi thơ”. Đó là thời ngây ngô đi qua để lại trong tôi biết bao tiếc nuối, dù là đã lâu thật lâu chẳng thể ngồi lại cùng nhau nhưng cảm giác ấy, trong tôi dường như chưa bao giờ biến mất.
***
Một vùng quê nghèo núi đồi và cây cỏ, đám trẻ con ở quê ngoại trạc tuổi tôi thì nhiều lắm, Bi, Bô, Quý, Lỳ , Út, chị Ba Beo, thằng Đen, chị Huyền, anh Còng, tôi và em gái tôi. Tôi không phải Nguyễn Nhật Ánh đâu, tôi chẳng giỏi để mang mọi người trở về chuyến tàu tuổi thơ ấy, chỉ là trong đêm hôm khuya vắng ở cái thành phố xô bồ này, tôi chợt nhớ đến họ, nhớ đến những buổi chiều quê hiu hiu tiếng cò tiếng nhạn, tiếng con ếch kêu ộp ộp ngoài đồng, tiếng ngoại gọi chị em tôi về ăn cơm, tôi nhớ ngoại.
Tôi nhắm mắt để tưởng lại khung cảnh thanh bình ấy đổ xuống trên miền quê nghèo của ngoại, không sóng điện thoại, không wifi. Chỉ có tiếng radio chập chờn của cậu hai Luyện, ngọn đèn dầu mờ và chiếc tivi cũ màu đầy sao của ngoại tôi. Xa lắm rồi những ngày xưa ấy, ngày mà cứ mỗi dịp hè về, ba mẹ lại để tôi và Chuột về ngoại chơi, ra đồng đẩy xe với ngoại, lội ruộng bắt tôm, lên rừng hái sim, chà là hay quả trâm về lắc muối. Đôi lần trời nắng gắt, ngoại để chị em tôi trông nhà, hái hoa huệ sau đống rơm, lấy dao cắt thân cắt lá chơi đồ hàng, lấy hoa ngũ sắc tung lên làm cô dâu chú rể, kiếm quả dủ dẻ chia nhau ăn.
Tôi thèm lắm, một vài lần xin mãi ngoại mới cho dắt trâu ra đồng với Bi Bô, cắm cọc rồi ngồi lấy bùn nặn bánh trái, lâu lâu cả đám ham vui leo lên hòn đá tảng hú hét với núi rừng, trâu cọc may thay vẫn ở đó chứ chẳng chạy đi.
Trung thu trăng thật tròn, cơm nước với ngoại xong thì lũ kia lại hú hét, lén chạy thật nhanh để qua khỏi khoảng sân vừa đen vừa tối, ngày ấy đốt lửa giữa ngã ba vui phải biết, chọc anh Còng yêu chị Ba Beo, chọc thằng Quý yêu Bi. Trong đám đó, tôi chỉ hơn tuổi mỗi Bô, Chuột. Nhưng tôi gọi Bi là Bi, Bi gọi tôi là Bé. Tôi thương Bi nhất, Bi hiền nhất, dịu dàng nhất, và chắc lại hợp với tôi nhất. Lớn lên rồi chúng tôi vẫn hay liên lạc với nhau, chỉ là mỗi người lại mỗi việc riêng, gặp nhau vẫn vui vẻ cười nói, trong tôi lại chẳng có chút khoảng cách gì.
Tôi vẫn thích về ngoại như xưa, mỗi khi đi xa về, nơi đầu tiên tôi trở lại chính là quê ngoại, nó đang dần khác và tôi ước nó chưa từng thay đổi, tôi ước cuộc sống trả tôi về khoảng trời xưa nơi ngoại vẫn nấu cơm bằng bếp củi, khói chiều nghi ngút, nơi đàn trâu thong dong theo chân lũ trẻ về chuồng, nơi mà mợ hai vẫn nấu rượu, Bi Bô vẫn sẽ cùng chúng tôi may đồ búp bê và chơi đồ hàng. Chúng tôi như chưa từng lớn lên, chúng tôi vẫn còn nhỏ.
Đoàn tàu Bắc Nam vẫn ngang qua miền quê ấy mỗi ngày, chỉ khác là, lũ trẻ chúng tôi đã không còn ở đó chờ đợi để hú hét rồi đếm toa đến hoa cả mắt. Những ngày ở đây ngang qua ga Nguyễn Thông, tôi vài lần vẫn tự hỏi “Chiếc nào là chiếc chúng tôi hay đếm khi xưa nhỉ?”
Trẻ em ngày nay mất đi niềm vui mà chúng đáng nhẽ phải có, không phải công nghệ, không phải Internet, mà là niềm vui thật sự bên bạn bè và gia đình. Tôi may mắn, sinh ra ở cái thời mà giao thoa giữa cũ và mới, giữa cái tiến bộ và cái lạc hậu, giữa cái đói khổ và cái giàu sang, để tôi được nếm đủ mùi vị của cuộc sống. Cô giáo tôi từng bảo: “Hãy cảm ơn vì các em được sinh ra trong một gia đình không giàu có.” Ngày đó tôi không hiểu, nhưng đến khi tôi hiểu được, thì tuổi thơ hồn nhiên ấy tôi lại chẳng thể kiếm lại.
Một vài dòng cho đêm khuya tĩnh mịch, khóc hu hu như một đứa trẻ khiến con bạn cùng phòng tỉnh giấc.Tôi hiểu tại sao sau bao năm gặp lại, giữa Út, Quý, Lỳ, Còng và tôi vẫn có chút khoảng cách, đó là trưởng thành, đó là vì thời gian đã khiến những đứa trẻ trong chúng tôi biến mất, chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt thân quen, nhưng lại chẳng thể mở miệng chào. Đứa trẻ trong tôi năm sáu, bảy tuổi đã ở yên nơi miền quê nghèo, mà chẳng muốn quay về nữa. Có lẽ nên vậy thôi.
© May – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu