Tự thương mình sau những năm tháng thương người
2019-05-14 08:25
Tác giả:
Lê Thành Ngọc
blogradio.vn - Tháng ngày phôi pha, bạn với mình lại như những người xa lạ. Có gặp cũng chỉ là những giây phút thoáng qua. Vài câu nói nhạt nhòa để làm không gian thôi im lặng. Chỉ là đâu đó trong vùng kí ức rời rạc, trôi lạc những mảnh vụn nhỏ nhưng đủ làm mình nhói đau nhưng lại xót xa nhận ra chỉ là mình tự làm đau chính mình.
***
Mời lắng nghe bài hát My Friends - Mỹ Tâm
Tự thương mình sau những năm tháng thương người - xin lỗi tác giả vì đã mượn tên sách làm tiêu đề của bài viết nhưng cũng chỉ bởi vì nhận ra sau bao năm tháng câu nói này dường như lại dành cho chính mình. Khi chiều nay dường như tình cờ mình lại chạm vào những điều đã cũ.
Bạn biết không mình và bạn gắn bó với nhau rất lâu. Từ ngày mình bắt đầu những bước đi chập chững vào cuộc sống, từ ngày mình biết lý thuyết và thực tế là hoàn toàn khác nhau. Từ ngày mình hiểu được muốn tồn tại thì phải biết cách chấp nhận cả cái đúng và cái sai. Mà chắc bạn cũng rõ cái sai thì bao giờ cũng nhiều hơn cái đúng.
Cũng vì những ngày tháng ấy, vì chút cảm giác của lòng biết ơn mà mình đã luôn trách nhiệm với lời hứa của chính mình. Bạn biết hay không biết, đó là do bạn, mình không muốn giải thích. Với mình hành động mới là điều quan trọng. Chẳng phải ngọt ngào là đỉnh cao của sự dối trá hay sao. Nhưng thật buồn ai cũng thích sự ngọt ngào, và dường như bạn cũng vậy.
Ai cũng đưa ra nhiều lí do cho quyết định của mình. Lí do nào cũng hợp lí, cũng làm người khác nao lòng. Nhưng chẳng ai chịu công nhận là ngay vào thời điểm ấy, cơ hội trước mắt tốt hơn với quá khứ và hiện tại đang có. Sao cứ phải lập lờ, để rồi ai cũng giả vờ thông cảm hiểu chuyện. Bạn và mình như những diễn viên chuyên nghiệp trong vở diễn cuộc đời.
Tin nhắn cuối cùng bạn gởi cho mình là sự nhờ vả. Nhưng thật ra không cần bạn nói mình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tốt nhất trong khả năng của mình là món quà dành cho bạn. Cảm giác đã thôi không còn giá trị sử dụng thật chẳng vui vẻ gì. Mình có nên buồn chăng?
Bạn cứ hay nói có vẻ như hờn như trách. Sao không tâm sự, sao không chia sẻ. Nhưng bạn biết không chúng ta đã rất xa thời thơ dại. Bạn chưa bao giờ hỏi thì làm sao mình có thể nói ra. Biết bắt đầu từ đâu và biết bạn muốn nghe về điều gì. Bạn chỉ biết đến vùng trời của bạn, chỉ biết tìm đến mình khi bạn cần, xong việc rồi ra đi. Biết bao lần bạn để lại cho mình nỗi hụt hẫng vô cùng.
Tháng ngày phôi pha, bạn với mình lại như những người xa lạ. Có gặp cũng chỉ là những giây phút thoáng qua. Vài câu nói nhạt nhòa để làm không gian thôi im lặng. Chỉ là đâu đó trong vùng kí ức rời rạc, trôi lạc những mảnh vụn nhỏ nhưng đủ làm mình nhói đau nhưng lại xót xa nhận ra chỉ là mình tự làm đau chính mình.
Chơi vơi trong sự chân thành mới nhận ra mình ngu ngốc. Bạn có bao giờ biết mình đã vì bạn như thế nào? Cứ hết lòng với những điều mình cho là đúng, mà thật ra chỉ là niềm tin phù phiếm. Những lần ngược gió trên đường lại thấy thương cho chính mình. Sao cứ phải dốc cạn tấm lòng rồi thả vào mênh mông hoang vắng.
Sau những tháng năm tự vỗ về là bạn, mình muốn dừng lại, cảm xúc không phải lúc nào cũng vô tận. Nắng hạn lâu ngày thì mạch nước ngầm cũng sẽ dần cạn, chắc bạn cũng biết. Giờ đây sau bao ngày ngu ngơ thương người mình tự thương mình được chưa?
© Lê Thành Ngọc – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nhà bà Lam (Phần 3)
Bữa cơm đã được mang lên, có món mà Tột thích làm anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà Lam niềm nở gắp đồ ăn cho từng đứa, bà nói suốt cuộc đời bà chưa bữa cơm nào vui như hôm nay.

Mảnh trời không còn nắng
Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18
Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Nhà bà Lam (Phần 2)
Nhiều người hay nói má Lam nhà em hay lập lập dị và hay gắt gỏng… nhưng em luôn tin rằng đó chỉ là những lời phán xét thoáng qua mà thôi. Chứ trong thân tâm má là một người tốt và chính má cũng là người dạy em hát… Em yêu má rất nhiều.

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

3 nơi người EQ cao không tới
Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)
Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình
Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ
Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi
Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.