Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

2025-06-12 10:50

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

***

Tết này, tôi mới được về quê. Vội cất đồ đạc, tôi liền một mạch chạy sang tìm bà. Vẫn còn đó ngôi nhà mái ngói đơn sơ, vẫn còn đó gian phòng dành riêng thờ Phật, nhang trầm vẫn thơm thoảng, tiếng mõ cầu kinh vẫn đều nhịp, mọi thứ trong nhà dường như không hề thay đổi, duy chỉ có bà: “giờ chỉ còn là một nắm cỏ mà thôi”!

Khi tôi còn là cô bé mới lên 7, chiều nào chăn bò ngoài bãi, tôi vẫn thường để mặc cho bò ăn theo đàn, còn mình thì ba chân bốn cẳng chạy lên nhà bà. Khi thì uống từng ngụm nước giếng mát trong; khi thì nhổ tóc sâu cho bà và được bà trả công cho quả ổi, củ dong riềng luộc; khi thì giúp bà quét lá trong sân, ngoài vườn…, nhưng nhiều hơn cả với tôi vẫn là được bà kể cho nghe về cuộc đời đức Phật Thích Ca. Tôi yêu thương bà tựa trẻ con yêu những câu chuyện cổ tích người lớn kể. Và cũng nhờ bà, tôi đã bén duyên với cửa Phật tự nhiên như hơi thở, như cơm ăn, áo mặc tự lúc nào.

Bà tôi tên là Han, là em ruột của ông ngoại tôi. Khi ông ngoại và bà mới lên 5, lên 7 tuổi thì hai cố ngoại tôi lần lượt qua đời vì bom đạn chiến tranh. Trong ngôi nhà nhỏ sát bìa rừng, hai anh em cứ thế tựa nương, chăm sóc lẫn nhau. Đến tuổi trưởng thành, ông ngoại tôi lập gia đình (với bà ngoại tôi bây giờ) và sinh được 6 người con, 4 người con gái, 2 người con trai, trong đó, mẹ tôi là chị cả. Khi dì út tôi vừa tròn 6 tháng tuổi, ông ngoại bị bệnh rồi qua đời, tuổi mới vừa 46, để mình bà ngoại tôi gồng gánh lo cho cả 7,8 miệng ăn.

Bà Han tôi không lấy chồng, lí do vì sao (cho đến khi bà mất cũng không một ai nhắc tới, không một ai dám hỏi và cũng không ai kể ra lí do). Chỉ biết rằng, sau khoảng thời gian hơn 10 năm làm việc ở Lào Cai trở về, khi ấy, bà khoảng chừng ba mươi mấy, trong làng vẫn có nhiều người đến xin cưới nhưng bà từ chối. Bà ở vậy, mỗi ngày đều dành thời gian đọc kinh, sám hối, niệm Phật, tham thiền. Bà bảo “Mọi phiền não trong bà đều được cắt bỏ, chỉ còn tâm an yên, thảnh thơi”. Bà dần thuộc lòng 80 danh hiệu Phật, bà nhớ tên Phật, tiếp nhận được những pháp cao quý của Đức Phật truyền trao. Bà ngưỡng mộ những điều Phật dạy, như thấy được các ngài hiện diện trước mình. Bà có niềm tin trọn vẹn về giá trị đạo đức và tâm linh, thực hành ăn chay trường, tu tại gia, ra sức làm theo những điều thiện lành.

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà. Dù nhà bà ngoại tôi ở sát bên nhưng thời gian tôi ở bên bà Han vẫn nhiều hơn. Chẳng phải vì tôi thương bà ngoại ít hơn, mà bởi tôi thích được nghe bà Han tôi kể chuyện Phật giáo. Nói khác đi, vì tôi đã mến những con người thánh thiện, đã yêu Đức Phật, tin Tam bảo, tin nhân quả, tin các pháp đều do duyên sanh và các pháp đều do duyên mà diệt.

Những tháng ngày được gần gũi, được ở bên bà, được nghe bà kể chuyện về Đức Phật, được nghe kinh kệ, hít hà hương trầm thơm ấm, được ăn cơm chay bà nấu, được bà cho đi lễ Đền Hàn, Đền Sòng, Chùa Hương Tích và nhiều ngôi chùa lớn nhỏ khác…, trong tôi có sự chuyển hóa rõ rệt. Tôi có lòng tin vào Đức Phật. Lòng tin ấy tiếp thêm nguồn năng lượng lành thánh thiện giúp tôi dần lớn lên, biết nhận thức đúng đắn sâu sắc về việc tu tập, biết sống tốt, sống có niềm tin, phù hợp với con đường chính đạo mà đức Phật đã chỉ dạy.

Tạm biệt tuổi thơ bên bà, tôi xa nhà xuống huyện trọ học rồi vào Nam bươn chải mưu sinh. Những câu chuyện mang triết lí của Phật qua lời kể của bà chính là hành trang giúp tôi vững vàng giữa biển đời giông tố. Xa quê, sau những ngày mệt nhoài vất vả, tôi vẫn năng đến chùa. Khi ở Ninh Thuận, tôi thường đến chùa Tân Sơn; khi ở Quy Nhơn, tôi thường đến chùa Long Khánh. Và hiện tại, khi sinh sống ở An Nhơn, tôi vẫn năng tới chùa Thập Tháp, chùa Khánh Sơn, chùa Thiên Hưng, chùa Thiên An, chùa Tây Thiên, vào những ngày rằm, mùng 1 hàng tháng, những ngày Phật Đản, Vu Lan,… khi vãn cảnh chùa, khi chiêm bái Đức Phật cầu an. Xa quê, thi thoảng, tôi về thăm nhà, không quên chạy sang thăm bà. Bà tôi tuy đã bước sang tuổi thất thập nhưng hãy còn minh mẫn. Bà vẫn nghe tôi kể chuyện xứ người, bà lại kể chuyện Đức Phật, đọc kinh kệ, khuyên nhủ tôi bao điều hay lẽ phải ở đời, tôi vẫn mải mê nghe như thuở bé, hai bà cháu thủ thỉ đủ chuyện, quên cả bóng chiều đã dần tắt trên ngọn tre cuối làng từ lúc nào.

Bà tôi đã về với Phật… Hôm nay tôi mới có thể về thăm bà. Đứng trước di ảnh bà, tôi chắp tay thành tâm nguyện cầu, hứa với bà, tôi sẽ sống “tốt đời đẹp đạo” như bà đã chỉ dạy. Những sợi khói cuộn tròn bay lên, âm thanh tiếng mõ kinh cầu đều nhịp làm cầu nối đưa tâm tình của tôi đến cõi linh thiêng, Niết Bàn, nơi đó, tôi biết bà đang mỉm cười nhìn tôi, khẽ gật đầu.

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngày Hôm Ấy Trời Đổ Cơn Mưa | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top