Tình yêu trở lại
2013-09-10 08:26
Tác giả:
Sáng nay bất giác dạo qua con đường thân thuộc, con đường đã đong đếm biết bao bước chân kỷ niệm của một thời cấp sách tới trường. Bao nhiêu kí ức dịu êm như cuốn phim quay chậm chợt ùa về trong tâm trí. Trong khi “trí não” đang bận đong đếm “những yêu thương mới vội vã tìm về” thì đôi chân lại nũng nịu dỗi hờn muốn tìm nơi dừng lại. Ghé vào quán kem bên cạnh trường học cũ…và tình cờ gặp lại người xưa…
Nhớ khi ấy chỉ mới học Trung học thôi nhưng đã biết rung động rồi. Không biết đó có phải là tình yêu đầu đời hay chỉ đó là một thứ tình cảm khác tựa như tình yêu. Nhưng dẫu sao bây giờ nhớ lại vẫn thấy đẹp và rất đỗi ngu ngơ, đậm chất học trò. Em năm ấy mới chuyển vào lớp tôi (tôi vẫn cho mình cái quyền được gọi “cô bạn nhỏ” này bằng “em” vì trong những lần đùa nghịch với chúng bạn, tôi luôn là người che chở và đứng về phe em, và quan trọng hơn là… tôi sinh trước em vài tháng).
Ngày ấy tôi thích em, đơn giản vì em đẹp và học giỏi. Nhưng điều đặc biết khiến em chiếm một góc nhỏ tim tôi là em có một sự thánh thiện dịu dàng mà không phải hot girl nào cũng có được. Có lẽ em cũng có chút cảm tình với tôi. Tôi nghĩ thế, vì bạn bè trong lớp thường hay ghép cặp hai đứa với nhau. Mỗi lần như vậy thì em chỉ cười, tuyệt nhiên không nói gì cả. Mấy đứa bạn thân thì lại nói nhỏ với tôi: “Nó thích mày chắc luôn, mỗi lần chọc nó là mỗi lần nó đỏ mặt. Chứ gặp người khác thì bị chửi vô mặt rồi đó!”

Rồi từ đấy những rung động của tuổi học trò cứ lớn dần, lắm lúc lại cuộn lên niềm khao khát được giải bày tâm sự. Cho đến một hôm, tôi đã lấy hết can đảm để mời em…đi ăn kem. Quán kem hôm ấy không hiểu sao rất vắng, khác hẳn mọi khi. Cả hai chỉ biết im lặng nhìn nhau. Thật tình lúc đó tôi có thể nghe rõ hai thứ âm thanh từng hồi đan lẫn vào nhau: đó là tiếng động cơ của cái máy bán kem chạy ro ro, hòa lẫn nhưng không thể nào lấn át được tiếng đập của trái tim. Run lắm. Không biết nói gì. Và cuối cùng em đã mở lời trước. Chắc có lẽ em đã nghe nhịp tim thình thịnh trong lồng ngực của tôi, và chắc em cũng biết chỉ cần im lặng một chút nữa thì tôi sẽ vỡ tim mà chết.
Em hỏi về những thứ tình cảm mà tôi dành cho em. Tôi cũng được dịp thổ lộ. Bao nhiêu tình cảm bấy lâu giấu kín bất giác vỡ ào. Cây kem trên bàn tỏa ra từng làn khí lạnh, thổi qua má. Nhưng sao tôi lại nghe cả người nóng ran một nỗi niềm khó tả. Lúc tôi kết thúc “màn giãi bày tâm sự” của mình, thì cũng là lúc tôi muốn giống cây kem kia, tan chảy trong nỗi lo sợ khi phải nghe câu trả lời từ người ấy. Em nói sẽ trân trọng tình cảm của tôi, nhưng sẽ không “đi cùng” với tôi. Bởi phải học hành để không bị rớt hạng (xét về học tập thì thời đó chúng tôi luôn đứng top đầu). Em nói nhiều lắm, nhưng tôi vẫn nhớ mãi một câu: “Khánh à! Tình cảm đến thì nhanh, nhưng lý trí lại về rất chậm. Cái gì cũng cần có thời gian, thật sự là rất cần thời gian để suy nghĩ ”.
Thế là tôi biết tôi đã thất bại. Tình cảm lúc bấy giờ chỉ biết giấu trong tim. Thời gian sau đó rời khỏi mái trường, cả hai mất liên lạc. Và cho đến bây giờ, chúng tôi bất ngờ hội ngộ.
Thu sang heo mây cho bóng cây lạnh đầy, em chợt xuất hiện khiến cho tôi nghe lại bao nhớ thương vơi đầy bấy lâu. Bây giờ ngồi đây, cũng đối diện nhau, cũng quán kem này nhưng tâm tình giờ đây đã khác. Có lẽ mối tình thơ trong sáng ấy không đủ sức mạnh vượt qua nỗi khắc nghiệt của thời gian. Tôi hỏi em ý nghĩ của câu nói mà 5 năm trước em đã nói. Em nói sẽ suy nghĩ mà sẽ suy nghĩ về cái gì, liệu bây giờ em đã có câu trả lời chưa?
Và một lần nữa, cảm giác tan chảy của 5 năm về trước chợt lập lại trong tôi. Tôi ngỡ ngàng khi nghe em nói, em muốn có thời gian là để tôi suy nghĩ. Tôi suy nghĩ về thứ tình tình cảm của tôi liệu có vững bền hay không; tôi suy nghĩ rằng có thực hiện được lời hứa của mình hay không; và tôi suy nghĩ rằng có thể cùng em vượt qua mọi thử thách của cuộc đời hay không. Thế mà bấy lâu nay, tôi cứ ngỡ cái suy nghĩ đó là dành cho em, để em quyết định.
Giờ tôi đã rõ, nhưng liệu có kịp nữa không khi bắt đầu lại những niềm thương năm cũ. Thời gian trôi qua nên nhiều thứ đã không còn nguyên vẹn. Dẫu còn thương những ngại không dám tỏ lòng. Lòng người là vậy, biết là mất nhưng vẫn ngoan cố vấn thân, và biết là được nhưng vẫn ngoảnh mặt quay đi. Nhưng liệu tôi có thể ngoảnh mặt trước mối tình đầu của mình không? Chắc chắn là không khi biết vẫn em còn rung động.
Tình mình ngày xưa ngây ngô quá, đứa thì ngu ngơ, đứa thì hiền khô, nên để gió cuốn bay xa. Nhưng nay cơn gió xưa đã trả em về lại tôi. Tôi càng trân trọng. Mình hãy bắt đầu lại những năm tháng yêu thương, hãy để sức mạnh của tình yêu lan tỏa và hãy yêu thương khi còn có thể…em à!
• Bài dự thi của Nguyễn Quốc Khánh <quockhanh0_0@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.