Tết xa xứ
2013-02-19 09:57
Tác giả:
Gửi người bạn thân thiết của mình!
Đã một năm trôi qua kể từ ngày cậu rời Việt Nam để đến đất nước Anh xa xôi, nơi có mùa đông buốt giá, với bao cảm xúc lẫn lộn. Thời gian trôi thật nhanh phải không? Mình viết lá thư này cho cậu khi tất cả những người dân Việt Nam đang sống trong những giờ phút thiêng liêng: Thời khắc chuyển giao giữa hai năm, tiễn năm cũ đi, và đón năm mới về với bao hi vọng, mong ước, sức sống. Chắc cậu cũng cảm nhận được cái tưng bừng, náo nức, và có chút gì đó xao xuyến, thật khó diễn tả trong lòng mỗi người dân Việt Nam trong khoảnh khắc thiêng liêng này phải không? Mình đoán, giờ này chắc cậu cũng đang trào dâng cảm xúc không kém gì mình ở Việt Nam đâu, nhưng có lẽ, cậu còn thấy có một khoảng trống đang len lỏi trong lòng. Một khoảng trống trong lòng người con xa xứ…
Tôi dừng bút. Thực sự, khi nhắc tới người bạn thân của tôi, tôi lại thấy khó kìm được nước mắt. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay thật đẹp. Đẹp hơn nữa, thiêng liêng hơn nữa, đêm nay là đêm Giao thừa. Đêm Giao thừa mang ý nghĩa thật trọng đại, đó là thời khắc chuyển giao giữa hai năm, là khoảnh khắc đất trời giao hoà, và là những giây phút mọi người quây quần bên gia đình, người thân, quên đi hết mọi buồn phiền, lo lắng để tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc, để mong ước năm mới với thật nhiều niềm vui, hi vọng. Dường như mỗi người đều mặc định đó là điều đương nhiên, ta được sinh ra đồng nghĩa với việc ta được hưởng niềm hạnh phúc đó. Nhưng ta lại quên mất rằng, có những con người bất hạnh không biết đến hạnh phúc ta cho là đương nhiên đó.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp người bạn đó cũng là 30 Tết. Khi tôi cùng bố đi dọc chợ hoa để chọn một cành đào ưng ý, thì bạn phải lang thang khắp các con phố để bán những món quà lưu niệm rẻ tiền, được làm rất qua quýt, vội vàng. Mọi người như chỉ chú ý đến không khí náo nhiệt của chợ hoa, chỉ chú ý đến những món quà sang trọng được gói trong giấy cẩn thận, nên chẳng ai để ý gì đến mấy món quà chẳng có giá trị gì kia. Tôi thấy tội nghiệp cho bạn nhỏ, nên mua giúp bạn hai cái nơ buộc tóc, nhưng tôi không biết phải làm gì với những thứ đó, tôi có đủ dây buộc tóc đủ dùng rồi, tôi trả tiền, nhưng không lấy dây, tôi để lại cho bạn đi bán tiếp cho những người khác.
Tình cờ thôi, nhưng từ đó, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, chỉ là những lần gặp nhau trên phố, trong một hoàn cảnh không bao giờ thay đổi: Tôi đi dạo phố, còn bạn đi bán hàng.
Đêm nay dễ chịu lắm cậu à. Cơn mưa phùn đầu xuân, tiết trời se lạnh, mọi người tay trong tay, sánh bước trên phố, gương mặt ai cũng toát lên niềm vui, sự tươi mới, sống trong khung cảnh đó mới cảm nhận được hết không khí của những ngày xuân.
Ở bên Anh, trời lạnh lắm phải không? Không còn cái tiết trời se lạnh của những ngày đầu xuân, mà chỉ có cái lạnh thấu xương, cái rét cắt da cắt thịt, cái lạnh tê tái lòng người. Mình nhớ cái dáng nhỏ nhắn của cậu bên lò sưởi trong căn nhà tồi tàn cậu gửi cho mình cách đây bốn tháng. Ảnh đẹp lắm. Cậu cười rất tươi. Cậu muốn mình không lo lắng nên cố gắng nở nụ cười tươi như vậy phải không? Nhưng mình nhận thấy, đằng sau nụ cười của cậu, là hai bàn tay xám lại vì lạnh. Cậu ngồi thu mình lại bên lò sưởi, với mấy cành củi khô cháy tí tách trong lò. Có phải cậu cố gắng tìm chút hơi ấm? Ở London, mùa xuân, không có mưa phùn như ở Việt Nam, nhưng khô quá. Nó làm lòng người như cũng đang dần khô lại.
Cậu nhớ Việt Nam lắm phải không? Cậu thèm cái Tết ở Việt Nam lắm phải không? Cậu nhớ những cơn mưa phùn đầu xuân, cái tiết trời se lạnh lắm phải không? Cậu ao ước đêm Giao thừa được vui vẻ bên gia đình lắm phải không?
Mình nhận thấy niềm khao khát đó trong mắt cậu. Đôi mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, xa xăm, vô định. Ngoài đường, tuyết phủ trắng xoá. Tuyết đóng thành tảng băng trên mái nhà. Cả thành phố sáng rực, tấp nập người đi lại. Tại sao lại có nơi sáng thế, có nơi lại tối tăm như vậy? Cái tối tăm đã khiến cậu phải rời xa gia đình, xa quê hương, để tới một nơi xa lạ, làm việc không kể ngày đêm, chịu đựng bao khó khăn, trải qua bao gian khổ, những điều mà ở lứa tuổi mười bảy của chúng ta không bao giờ nghĩ đến.
Tết đầu tiên xa nhà, xa quê hương, nhưng đừng nghĩ rằng, cậu cô đơn nơi đất khách quê người. Hãy nhớ rằng, ở Việt Nam, mình, gia đình cậu luôn dành tặng cho cậu những tình cảm yêu thương. Mình dành tặng cậu một bản nhạc nhé! Bản nhạc được chơi bằng tất cả tình cảm của mình tặng những người con xa xứ. Năm mới vui vẻ, hạnh phúc nhé!
- Bài dự thi của Dung Le - phuongdung_usuk@
Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba
Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!
Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)
Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.
Làm gì để sống hạnh phúc?
Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.