Rồng thích ăn cá
2021-11-11 01:10
Tác giả:
Đậu đậu
blogradio.vn - Từ thời còn tấm bé, mẹ đã chăm con hết lòng. Sáng cho con ăn, dẫn con đi học, trưa tranh thủ đón con về nhà, chiều nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa... Nhiều lúc bâng khuâng nghĩ lại, thấy mẹ như một thiên thần trong truyện cổ tích vậy. Thời gian dành riêng cho chính mình chẳng còn là bao nhiêu.
***
Câu chuyện nhẹ nhàng như bức tâm thư của con muốn gửi gắm cho người mẹ thân yêu. Bởi, ngoài kia thế giới xô bồ quá, con chỉ muốn sà vào lòng mẹ đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, thưởng thức những món ngon mẹ tự tay làm và mãi luôn là đứa bé được mẹ che chở, yêu thương. "Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con" - Chế Lan Viên.
Đêm thu không mưa, trăng e thẹ chẳng thèm vén tấm màn trắng để mọi người thấy rõ mặt. Đàn dế đã rả rích buông những bản nhạc không rõ lời tự bao giờ. Hôm nay là đêm cuối cùng con nằm với mẹ trước khi trở lại thành phố tấp nập để tiếp tục hoàn thành những công việc còn dang dở. Mẹ vẫn trằn trọc chưa ngủ như cái đêm đầu tiên trước ngày con xa nhà để vô Nam thực hiện ước mơ của mình. Con đã lớn rồi mà vẫn mãi như đứa trẻ vô lo vô nghĩ vậy. Bởi bên mẹ, con thấy ấm áp và hạnh phúc quá! Con không phải suy nghĩ hôm nay ăn gì, không phải tự mặc cả mỗi khi ra chợ mua đồ, không phải gồng mình lên để chạy vội vã theo dòng người mỗi sớm mai,...
Mẹ thương con ngay từ những tháng mang nặng đẻ đau, và tất nhiên là đứa đầu lòng nên được mẹ dành nhiều tình yêu hơn cả. So với thằng cu Tít, con thấy mình may mắn biết bao khi được mẹ chăm từng li từng tí. Ngày em trai con được hạ sinh, cả nhà vui mừng bao nhiêu thì chặng đường nuôi em vất vả bấy nhiêu. Thời thế thay đổi, công việc của mẹ chẳng kiếm được bao đồng. Mọi người trong làng đã bỏ đồng ruộng đi lên thành phố kiếm công việc ổn định hơn. Nhà mình thì vẫn kiên trì bám lấy cái nghề truyền thống để sinh sống qua ngày. Nhưng mẹ còn nhớ không, vì để chúng con được ăn no mặc ấm, mẹ đã phải dứt áo theo bác hàng xóm đến một công ty nước ngoài làm việc. Mấy bữa đầu tiên, đêm nào em con cũng gào khóc trong mơ: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi làm nữa, mẹ ở nhà với con nhá!”. Mẹ nghẹn ngào, dù đau lòng vẫn cố giữ để nước mắt không rơi.
Mẹ quay lại ôm con, nhẹ nhàng vuốt mãi tóc rồi khẽ hỏi : “Mai ăn gì mẹ nấu?”. Hồi cấp ba, con ghét câu này lắm bởi mẹ đã hỏi một ngàn lẻ một lần rồi mà vẫn cứ hỏi. Sau khi đặt chân đến miền đất lạ, tự bước đi trên đôi chân mình, con mới nhớ lại câu nói thân quen mà dễ ghét này, rồi thương mẹ nhiều hơn. Có hôm đi làm về trễ, chỉ biết vừa nấu mì vừa thút thít gọi mẹ trong làn nước mắt tủi thân. Từ thời còn tấm bé, mẹ đã chăm con hết lòng. Sáng cho con ăn, dẫn con đi học, trưa tranh thủ đón con về nhà, chiều nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa... Nhiều lúc bâng khuâng nghĩ lại, thấy mẹ như một thiên thần trong truyện cổ tích vậy. Thời gian dành riêng cho chính mình chẳng còn là bao nhiêu.
Ấy vậy mà mẹ lúc nào cũng cười. Đó chính là liều thuốc dưỡng nhan, bí quyết trẻ hóa bấy lâu nay của mẹ. Từ thuở còn mới biết mình là ai, con vẫn luôn tự hào vì có một người mẹ trẻ như tiên dáng trần vậy. Hồi đó, bố còn đi làm ăn xa, mẹ vừa ở nhà chăm con, vừa phụ dưỡng bố mẹ chồng, vừa lo việc đồng áng, dệt thảm, hàng ngàn gánh nặng đặt trên vai mẹ. Khó khăn là thế, lúc nào mẹ cũng tươi cười như ánh mặt trời mỗi sớm mai, truyền cho con bao năng lượng tích cực. Nhiều hôm mấy chú hàng xóm đưa đẩy vài câu bông đùa: “Cô Nguyệt duyên đáo để, nếu mà chồng bỏ chồng chê thì anh vẫn dang tay đón chào nhá”; “Cô xinh thế kia mà chồng lại làm ăn xa à, tiếc thật đấy”;... Mỗi lần con nghe thấy thế, con ghét lắm, liền gào lên như con hổ xổ lồng hung tợn, nhăm nhe định cắn mấy gã thợ săn để bảo vệ mẹ. Mẹ chỉ nói: “Các anh cứ đùa” rồi cười khinh, ôm con ngoảnh đi, bỏ lại những lời tán tỉnh, rợn tóc gáy đằng sau lưng.
.jpg)
- Mai mẹ nấu canh cá cho con nhá!
- Ừm, có cá ngay.
- À, mẹ có biết tại sao con thích ăn cá không? - Con thủ thỉ hỏi mẹ. Mẹ yên lặng ngẫm nghĩ đoán một hổi rồi bỏ lại cho con bằng một từ hụt hẫng: “Không”
Ngày trước trong xóm mặt đường, con nổi tiếng là một đứa khó chiều. Người lạ không quen hơi, bồng bế xíu là khóc thét lên ngay. Đến bữa ăn cũng là một trận chiến kiên cường của mẹ. Mẹ ngày nào cũng đổi món, sợ con chán ăn. Khác hẳn với cái tính linh hoạt dễ chơi của con là sự khó khăn trong việc ăn uống. Khi các bạn cùng trang lứa với con đã ngồi vô lớp học rồi thì con mới nhai được mấy miếng cơm, ăn không chịu nuốt, ngày nào mẹ cũng vất vả vì bữa cơm kéo dài cả tiếng đồng hồ. Rồi khó khăn dần qua khi con bước vào cấp một, mẹ gửi con ăn bán trú ở trường, nhờ cô chăm sóc. Ấy thế mà con vẫn nhớ như in, hồi đó con là đứa mải nói chuyện, quên ăn uống thế là bị bắt ngồi ở bục cờ ăn hết cơm một mình. Về nhà, con chẳng kể với ai, sợ mẹ la mắng, nhưng cuối cùng ngày họp phụ huynh tới, mẹ biết tin thì chỉ phì cười. Bây giờ, con cũng đã lớn hơn xíu, con thoải mái với bản thân hơn, chấp nhận thưởng thức các món ăn mà người khác làm cho con. Vì con biết rằng, người ta cũng như mẹ, dành hết tâm huyết để nấu ra một bữa cơm ngon cho con, dù không nói ra nhưng con luôn biết ơn mọi người từ tận đáy lòng.
“Bởi con sinh năm Thìn thì con là con Rồng rồi. Rồng vốn dĩ thích ăn cá, thì con thích ăn cá là chuyện đương nhiên, đúng không mẹ?”
Mẹ chỉ cười tủm tỉm trước sự lý sự ngây ngô của đứa con bé bỏng: “Ừ, rồng thích ăn cá.”
© Đậu đậu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 447: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.







