Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ông là 'người bố' đặc biệt trong trái tim tôi

2023-07-21 01:30

Tác giả: Giang Dương Trà


blogradio.vn - Ông mất, tôi một mình trải qua 10 mùa hạ lặng lẽ. Bóng người ông – “người bố lớn tuổi” trong vườn thanh long chín đỏ vẫn luôn hiện diện trong thẳm sâu tâm hồn, để rồi mỗi khi đi qua mảnh vườn xưa, một ngọn cỏ dại cũng đủ sức gợi về những yêu thương da diết. 

***

Tôi cảm thấy may mắn vì được lớn lên trong hơi ấm, sự bảo bọc, vỗ về của hai người bố. Một là bố ruột của tôi, hai là ông nội – người dùng tình thương vô biên để nuôi dưỡng, chăm sóc tôi suốt 12 năm trời. Nhớ lắm, trân quý lắm tình cảm của người đã thương tôi như con ruột. Tình cảm đó trải rộng đến vô cùng, thế nhưng tôi lại chẳng có cơ hội đền đáp mà chỉ biết bộc bạch nỗi lòng qua những trang viết.

Người ông – Người bố

Tôi sống với ông từ nhỏ. Một cuộc sống giản dị nhưng yên bình, ý nghĩa. Trong miền ký ức trong trẻo, thời thơ ấu của tôi có nhiều niềm vui bên những câu chuyện cổ tích hay những câu chuyện hài hước do ông nội “sáng tác” để tôi vui cười, là những ngày theo ông ra vườn để chăm sóc cây cối và mấy luống rau nhỏ, rồi được ông tỉ mỉ chỉ cách làm con trâu từ lá cây. Tuổi thơ hạnh phúc đó còn là cảm giác vui sướng khi được ăn những món “cây nhà lá vườn” như canh ngó khoai nấu mẻ, xào, rau muống ngâm chua ngọt.

Năm tôi lên 5, bố tôi sang nước ngoài làm công nhân cho một công ty sản xuất nhựa, mẹ tôi thì mải miết mưu sinh, bởi vậy, tôi càng bám ông nội hơn. Tôi và ông sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng luôn ấm áp, tràn ngập tiếng cười. Bên cạnh thời gian chăm sóc, nấu nướng cho con cháu, ông cũng dành nhiều thời gian để dạy tôi học. 

Đó không phải là những bài tập làm văn rèn luyện ngôn từ hay những bài toán khô khan, “khó nhằn” như ở trường học, mà đó là bài học làm người. Ông bảo “Ngày xưa ông ít học nên giờ không biết dạy con sao cho phải. Con phải cố gắng học hành đàng hoàng để sau không vất vả như ông. Dẫu có thế nào cũng không được chùn chân bỏ cuộc, con nhé”. Lời nói ấy như luôn văng vẳng bên tai, nhắc nhớ tôi phải không ngừng phấn đấu.

Năm tôi 11 tuổi, bố tôi trở về. Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi có 2 “người bố” cùng chăm sóc, nhưng không, chỉ khoảng một năm sau đó, ông nội đã về với ông bà tổ tiên, bỏ lại tôi cùng những ký ức ngọt ngào xưa cũ. Người ông – người bố đó đã không thể che chở cho tôi nữa. Có nhớ nhung da diết, cồn cào thì cũng chỉ biết hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp.

ong_2

Ký ức bên ông nội và vườn thanh long chín đỏ

Thanh long là trái cây mà ông và tôi thích nhất bởi nó là loại quả giải nhiệt, bổ dưỡng, rất tốt cho sức khỏe.

Tôi vẫn luôn nhớ về mùa hạ năm 2012. Trong khu vườn trước nhà của ông nội, nổi bật giữa luống rau muống xanh mơn mởn, cây cà dại hoa tím căng tràn sức sống, giàn lặc lè sai trĩu quả là những trụ thanh long chín đỏ.

Ông chọn trồng thanh long vì đây là giống cây dễ trồng, không tốn quá nhiều thời gian chăm sóc, ít sâu bệnh, và có thể mang lại những quả thanh long ngọt đậm đà, tốt cho sức khỏe. Nói là vậy, nhưng thực tế ông tôi đã bỏ vào đó không ít công sức.

Mặc dù thanh long chịu hạn giỏi, nhưng khó có thể chống chọi với cái nắng hè “đỏ lửa”. Nắng kéo dài, gay gắt sẽ làm cây mất sức, năng suất giảm. Hiểu được điều này, cứ cách 4-5 ngày, ông và tôi lại tưới nước cho thanh long một lần. Vừa tưới, ông vừa đọc câu thơ: “Cùng là một họ xương rồng/Mà cây cho quả chín hồng ngọt thơm”. Không chỉ cung cấp đủ nước cho cây, ông tôi còn cẩn thận tỉa cành thanh long. Ông bảo làm như vậy sẽ loại bỏ được những cành xấu, cho trái kém.

Khi thanh long ra hoa, lòng tôi chộn rộn, háo hức khó tả, vì biết chắc mình sắp được ăn những trái ngọt. Hoa thanh long thực sự rất đẹp, mang màu trắng tinh khôi, vẻ kiêu hãnh. Nhụy hoa vàng, có mùi thơm thoang thoảng, dìu dịu. Chúng thường nở về đêm và sáng sớm. 

Bởi vậy, mỗi buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, trên cái chõng tre cũ kỹ đặt trước hiên nhà, tôi vừa ngắm hoa, vừa nghe ông thủ thỉ kể chuyện, bộc bạch những kỳ vọng vào cây thanh long ngoài kia. Ông hy vọng sẽ có một mùa thanh long bội thu, vừa để nhà ăn, vừa để biếu láng giềng.

ong_3

Khi hoa thanh long tàn cũng là lúc hình thành quả. Tôi ngóng trông, chờ đợi những quả thanh long chín đỏ. Tôi không nhớ chính xác năm đó ông nội thu hoạch được bao nhiêu quả thanh long. Chỉ nhớ nét mặt rạng rỡ của ông trước vô số quả thanh long to chừng một bàn tay, căng tròn. Ông mừng, mừng vì công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng.

Quả thanh long ăn mềm, ngọt với phần ruột mọng nước hòa lẫn những hạt đen li ti. Những quả ngon nhất, ông sẽ dâng lên các bậc tiên tổ. Ngoài ra sẽ chia đều cho các con, các cháu trong nhà. Sau cùng là biếu láng giềng. Xét về giá trị kinh tế, mỗi quả thanh long không đáng là bao, nhưng trong đó gói trọn công sức, tình cảm của ông.

Những tưởng tuổi thơ tôi sẽ đi qua những mùa hạ tươi đẹp bên ông nội và vườn thanh long chín đỏ như năm ấy. Nhưng không, một năm sau đó, cũng vào mùa hè “đỏ lửa”, căn bệnh “U trung thất” quái ác đã mang ông về cõi Phật, để lại mảnh vườn nhỏ khắc khoải đợi chờ người chăm sóc, tưới tiêu. Tôi đã đi qua mùa hạ đầy nước mắt.

Giờ đây, dù cuộc sống đầy đã đầy đủ, trọn vẹn hơn, nhưng những lúc cô đơn, lạc lõng, tôi chỉ ước được quay lại mảnh vườn xưa, nơi có ông nội tỉ mẩn tưới nước, miệt mài tỉa cành thanh long, kỳ vọng vào những trái ngọt, không phải để cho bản thân hưởng thụ, mà để cho con, cho cháu.

Ông mất, tôi một mình trải qua 10 mùa hạ lặng lẽ. Bóng người ông – “người bố lớn tuổi” trong vườn thanh long chín đỏ vẫn luôn hiện diện trong thẳm sâu tâm hồn, để rồi mỗi khi đi qua mảnh vườn xưa, một ngọn cỏ dại cũng đủ sức gợi về những yêu thương da diết. Sắp tới ngày giỗ ông, hôm nay, tôi lại ra khu vườn nhỏ ngày trước. Tôi đứng tần ngần nhìn cảnh vật trước mắt, miệng vô thức gọi “Ông ơi”.

© Giang Dương Trà - blogradio.vn

Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em

 

Giang Dương Trà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

back to top