Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ông là 'người bố' đặc biệt trong trái tim tôi

2023-07-21 01:30

Tác giả: Giang Dương Trà


blogradio.vn - Ông mất, tôi một mình trải qua 10 mùa hạ lặng lẽ. Bóng người ông – “người bố lớn tuổi” trong vườn thanh long chín đỏ vẫn luôn hiện diện trong thẳm sâu tâm hồn, để rồi mỗi khi đi qua mảnh vườn xưa, một ngọn cỏ dại cũng đủ sức gợi về những yêu thương da diết. 

***

Tôi cảm thấy may mắn vì được lớn lên trong hơi ấm, sự bảo bọc, vỗ về của hai người bố. Một là bố ruột của tôi, hai là ông nội – người dùng tình thương vô biên để nuôi dưỡng, chăm sóc tôi suốt 12 năm trời. Nhớ lắm, trân quý lắm tình cảm của người đã thương tôi như con ruột. Tình cảm đó trải rộng đến vô cùng, thế nhưng tôi lại chẳng có cơ hội đền đáp mà chỉ biết bộc bạch nỗi lòng qua những trang viết.

Người ông – Người bố

Tôi sống với ông từ nhỏ. Một cuộc sống giản dị nhưng yên bình, ý nghĩa. Trong miền ký ức trong trẻo, thời thơ ấu của tôi có nhiều niềm vui bên những câu chuyện cổ tích hay những câu chuyện hài hước do ông nội “sáng tác” để tôi vui cười, là những ngày theo ông ra vườn để chăm sóc cây cối và mấy luống rau nhỏ, rồi được ông tỉ mỉ chỉ cách làm con trâu từ lá cây. Tuổi thơ hạnh phúc đó còn là cảm giác vui sướng khi được ăn những món “cây nhà lá vườn” như canh ngó khoai nấu mẻ, xào, rau muống ngâm chua ngọt.

Năm tôi lên 5, bố tôi sang nước ngoài làm công nhân cho một công ty sản xuất nhựa, mẹ tôi thì mải miết mưu sinh, bởi vậy, tôi càng bám ông nội hơn. Tôi và ông sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng luôn ấm áp, tràn ngập tiếng cười. Bên cạnh thời gian chăm sóc, nấu nướng cho con cháu, ông cũng dành nhiều thời gian để dạy tôi học. 

Đó không phải là những bài tập làm văn rèn luyện ngôn từ hay những bài toán khô khan, “khó nhằn” như ở trường học, mà đó là bài học làm người. Ông bảo “Ngày xưa ông ít học nên giờ không biết dạy con sao cho phải. Con phải cố gắng học hành đàng hoàng để sau không vất vả như ông. Dẫu có thế nào cũng không được chùn chân bỏ cuộc, con nhé”. Lời nói ấy như luôn văng vẳng bên tai, nhắc nhớ tôi phải không ngừng phấn đấu.

Năm tôi 11 tuổi, bố tôi trở về. Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi có 2 “người bố” cùng chăm sóc, nhưng không, chỉ khoảng một năm sau đó, ông nội đã về với ông bà tổ tiên, bỏ lại tôi cùng những ký ức ngọt ngào xưa cũ. Người ông – người bố đó đã không thể che chở cho tôi nữa. Có nhớ nhung da diết, cồn cào thì cũng chỉ biết hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp.

ong_2

Ký ức bên ông nội và vườn thanh long chín đỏ

Thanh long là trái cây mà ông và tôi thích nhất bởi nó là loại quả giải nhiệt, bổ dưỡng, rất tốt cho sức khỏe.

Tôi vẫn luôn nhớ về mùa hạ năm 2012. Trong khu vườn trước nhà của ông nội, nổi bật giữa luống rau muống xanh mơn mởn, cây cà dại hoa tím căng tràn sức sống, giàn lặc lè sai trĩu quả là những trụ thanh long chín đỏ.

Ông chọn trồng thanh long vì đây là giống cây dễ trồng, không tốn quá nhiều thời gian chăm sóc, ít sâu bệnh, và có thể mang lại những quả thanh long ngọt đậm đà, tốt cho sức khỏe. Nói là vậy, nhưng thực tế ông tôi đã bỏ vào đó không ít công sức.

Mặc dù thanh long chịu hạn giỏi, nhưng khó có thể chống chọi với cái nắng hè “đỏ lửa”. Nắng kéo dài, gay gắt sẽ làm cây mất sức, năng suất giảm. Hiểu được điều này, cứ cách 4-5 ngày, ông và tôi lại tưới nước cho thanh long một lần. Vừa tưới, ông vừa đọc câu thơ: “Cùng là một họ xương rồng/Mà cây cho quả chín hồng ngọt thơm”. Không chỉ cung cấp đủ nước cho cây, ông tôi còn cẩn thận tỉa cành thanh long. Ông bảo làm như vậy sẽ loại bỏ được những cành xấu, cho trái kém.

Khi thanh long ra hoa, lòng tôi chộn rộn, háo hức khó tả, vì biết chắc mình sắp được ăn những trái ngọt. Hoa thanh long thực sự rất đẹp, mang màu trắng tinh khôi, vẻ kiêu hãnh. Nhụy hoa vàng, có mùi thơm thoang thoảng, dìu dịu. Chúng thường nở về đêm và sáng sớm. 

Bởi vậy, mỗi buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, trên cái chõng tre cũ kỹ đặt trước hiên nhà, tôi vừa ngắm hoa, vừa nghe ông thủ thỉ kể chuyện, bộc bạch những kỳ vọng vào cây thanh long ngoài kia. Ông hy vọng sẽ có một mùa thanh long bội thu, vừa để nhà ăn, vừa để biếu láng giềng.

ong_3

Khi hoa thanh long tàn cũng là lúc hình thành quả. Tôi ngóng trông, chờ đợi những quả thanh long chín đỏ. Tôi không nhớ chính xác năm đó ông nội thu hoạch được bao nhiêu quả thanh long. Chỉ nhớ nét mặt rạng rỡ của ông trước vô số quả thanh long to chừng một bàn tay, căng tròn. Ông mừng, mừng vì công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng.

Quả thanh long ăn mềm, ngọt với phần ruột mọng nước hòa lẫn những hạt đen li ti. Những quả ngon nhất, ông sẽ dâng lên các bậc tiên tổ. Ngoài ra sẽ chia đều cho các con, các cháu trong nhà. Sau cùng là biếu láng giềng. Xét về giá trị kinh tế, mỗi quả thanh long không đáng là bao, nhưng trong đó gói trọn công sức, tình cảm của ông.

Những tưởng tuổi thơ tôi sẽ đi qua những mùa hạ tươi đẹp bên ông nội và vườn thanh long chín đỏ như năm ấy. Nhưng không, một năm sau đó, cũng vào mùa hè “đỏ lửa”, căn bệnh “U trung thất” quái ác đã mang ông về cõi Phật, để lại mảnh vườn nhỏ khắc khoải đợi chờ người chăm sóc, tưới tiêu. Tôi đã đi qua mùa hạ đầy nước mắt.

Giờ đây, dù cuộc sống đầy đã đầy đủ, trọn vẹn hơn, nhưng những lúc cô đơn, lạc lõng, tôi chỉ ước được quay lại mảnh vườn xưa, nơi có ông nội tỉ mẩn tưới nước, miệt mài tỉa cành thanh long, kỳ vọng vào những trái ngọt, không phải để cho bản thân hưởng thụ, mà để cho con, cho cháu.

Ông mất, tôi một mình trải qua 10 mùa hạ lặng lẽ. Bóng người ông – “người bố lớn tuổi” trong vườn thanh long chín đỏ vẫn luôn hiện diện trong thẳm sâu tâm hồn, để rồi mỗi khi đi qua mảnh vườn xưa, một ngọn cỏ dại cũng đủ sức gợi về những yêu thương da diết. Sắp tới ngày giỗ ông, hôm nay, tôi lại ra khu vườn nhỏ ngày trước. Tôi đứng tần ngần nhìn cảnh vật trước mắt, miệng vô thức gọi “Ông ơi”.

© Giang Dương Trà - blogradio.vn

Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em

 

Giang Dương Trà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top