Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở một nơi nào đó có người đang mỉm cười với tôi

2016-09-29 01:12

Tác giả:


blogradio.vn – Tôi rất thích ở nhà dì. Ngôi nhà ngói ba gian từ thời ông bà ngoại gom góp tiền xây được, sau này ông bà để lại cho dì. Xung quanh nhà là những đồi chè xanh tươi, bát ngát mà chiều nào tôi cũng cùng hai đứa em con của dì chơi đùa.

***

Ký ức của tôi đang chạy ngược về mùa hè của những năm tôi còn học tiểu học. Hồi đó, cứ đến hè là tôi lại được cho về quê ngoại chơi. Với một đứa trẻ con là tôi khi ấy thì còn gì tuyệt vời hơn là được tạm rời xa sách vở và chuyện học hành để thoả sức chơi đùa. Quê ngoại tôi là một tỉnh thuộc miền núi phía Bắc, cảnh quan và khí hậu có phần khác biệt so với vùng đồng bằng nơi tôi sống, nên tôi rất thích thú mỗi khi được về quê ngoại, và đặc biệt là tôi sẽ được gặp một người mà tôi cực kì yêu quý - dì của tôi.

Dì là em gái của mẹ, cũng là con áp út trong gia đình ông bà ngoại. Những năm tháng loạn lạc, dì không may mắn được đi cách li như các anh chị em còn lại trong nhà. Vì vậy, dù rất thông minh nhưng không được học hành nhiều, cuộc sống sau này của dì vẫn chỉ gắn liền với ruộng vườn, đồng lúa và những công việc nhà nông khác. Năm ấy, dì có hai người con, một gái, một trai. Tôi rất thích ở nhà dì. Ngôi nhà ngói ba gian từ thời ông bà ngoại gom góp tiền xây được, sau này ông bà để lại cho dì. Xung quanh nhà là những đồi chè xanh tươi, bát ngát mà chiều nào tôi cũng cùng hai đứa em con của dì chơi đùa. Mỗi buổi chiều chỉ cần chạy từ nhà lên đồi rồi từ đồi về nhà là đủ đói để đến tối mỗi đứa ăn tới ba, bốn bát cơm dù bữa cơm có khi chỉ là mấy quả cà với bát canh rau dền đỏ. Chả thế mà chỉ sau một tháng hè, tôi thường tăng cân nhanh chóng, thậm chí là tăng bằng số cân mười một tháng kia tăng cộng lại.

Tối đến, tôi thường trải chiếu ra sân, nằm ngửa mặt lên trời để ngắm trăng và đếm những vì sao. Nhà tôi dù ở ngoại ô thành phố, nhưng với tình trạng khói bụi và ánh đèn điện chiếu sáng thì để có thể ngắm sao cũng là cả một vấn đề. Cứ thế, đêm nào tôi cũng vừa ngắm trăng sao, vừa nghe dì kể chuyện, từ chuyện nhà mình thời còn nghèo khó cho đến bây giờ, từ sự tích cây mít trong vườn cho đến cả chuyện về mẹ tôi hồi nhỏ. Những câu chuyện kể của dì mở ra cho tôi từng khoảng trời của những ngày thơ bé, tươi sáng, trong veo.

Ở một nơi nào đó có người đang mỉm cười với tôi

Năm tôi học lớp sáu, mẹ tôi báo tin con trai dì bị chó dại cắn, em mất một tháng sau đó. Nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đè lên thân hình nhỏ bé và gầy gò của dì. Tôi khi ấy vẫn chưa biết thế nào là nỗi đau mất người thân chứ đừng nói gì đến việc mất đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra và nuôi nấng mười mấy năm trời. Nhưng nhìn gương mặt tiều tuỵ và hốc hác, những lần ngất lên ngất xuống của dì khiến tôi phần nào cảm nhận được sự mất mát ấy. Tôi thương dì lắm, dì là người phụ nữ thứ hai tôi thương, thương nhiều như người phụ nữ thứ nhất là mẹ tôi vậy.

Ký ức của tôi đang trở về hiện tại. Hôm nay, tôi nhận được tin báo. Dì mất. Dì bị phát hiện ung thư di căn cách đây ba năm, khi tôi vừa đi xa nhà để học đại học. Lúc ấy, bác sĩ nói rằng dì chỉ sống được từ sáu tháng đến một năm là cùng. Vậy mà dì đã tự mình chống chọi với căn bệnh quái ác ấy cho đến giờ phút này. Sau khi con trai dì mất, dì sinh thêm một người con gái. Năm nay, em mới tròn 7 tuổi. Tôi vẫn luôn tin rằng những đứa con của dì là động lực để dì tiếp tục sống, động lực để dì chống chọi với cái chết đang đến gần.

Ba năm qua, sức khoẻ của dì có khi xuống dốc trầm trọng tưởng chừng như không thể cứu vãn được nữa, nhưng sau đó dì lại hồi phục một cách lạ kì. Có khi dì phải vào nằm viện không ăn uống gì được, nhưng sau đó một thời gian, dì lại đỡ hơn và được về điều trị ở nhà. Tôi vẫn biết dì là người mạnh mẽ, chịu thương chịu khó, có thể làm đủ các loại công việc không ngần ngại nhưng tôi không hề biết người phụ nữ ấy lại kiên cường đến vậy. Mỗi năm, có không biết bao nhiêu tin về việc người trẻ tử tự. Nhiều người coi thường tính mạng của mình mà họ không nghĩ rằng ngoài kia, có biết bao người đang đấu tranh để giành lại sự sống từng giây từng phút một, trong đó có dì tôi.

Đôi khi, tôi hay tự hỏi tại sao ông trời lại bất công với dì tôi như thế. Là người con kém may mắn nhất trong nhà, không có một công việc với mức thu nhập ổn định mà phải phụ thuộc vào mùa vụ. Lúc nhỏ, dì mắc bệnh phải uống nhiều kháng sinh nên cơ thể không được khỏe mạnh gì cho cam. Dì sống vui vẻ với mọi người, được hàng xóm láng giềng yêu quý, dì hết mực yêu thương con cháu trong nhà, vậy mà đến gần nửa đời người, dì lại phải chịu nỗi đau mất con giằng xé. Rồi không bao lâu sau, dì phát hiện mình bị ung thư. Những tưởng dì sẽ có những năm tháng cuối đời yên ổn, bình lặng. Nhưng không, ông trời không buông tha dễ dàng cho dì tôi như vậy.

Mùa hè năm ngoái, tôi lên thăm dì. Những khối u đã khiến mắt dì tôi không còn nhìn thấy được nữa. Nhưng bằng cách nào đó, dì vẫn có thể làm được rất nhiều việc như nấu cơm bằng bếp củi, bổ mít, quét nhà, giặt quần áo,… như thể mắt dì vẫn còn rất tinh tường vậy. Ngoại trừ việc mắt dì không nhìn thấy thì sức khoẻ của dì khá bình thường. Dì cũng đã sống lâu hơn gần một năm so với lời dự đoán của bác sĩ. Phải chăng, nghị lực của dì đã phần nào giúp dì đẩy lùi căn bệnh ung thư? Lúc ấy, tôi vẫn tin vào phép màu.

Ở một nơi nào đó có người đang mỉm cười với tôi

Mùa hè năm nay, nghe tin sức khoẻ dì suy giảm nghiêm trọng, thế nên được nghỉ hè là tôi lên thăm dì liền. Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ trước cảnh tượng mà tôi nhìn thấy. Ngôi nhà bừa bộn, ngổn ngang đồ đạc, không có ai dọn dẹp. Dì tôi một mình nằm co quắp trên giường, còn cái da bọc cái xương đúng nghĩa. Do mắt dì không nhìn thấy nên trong một lần bất cẩn, dì bị ngã từ trên giường xuống, gãy xương đùi. Từ đó, dì chỉ có thể nằm trên giường, không di chuyển được nữa. Đến ăn uống và vệ sinh cá nhân cũng không thể tự làm được. Khi ấy, tôi nhận ra dì tôi cô độc đến nhường nào. Một người phụ nữ cả đời chỉ biết chăm chồng chăm con, vậy mà trong lúc ốm đau bệnh tật, thậm chí đến cả những giây phút cuối đời cũng chỉ có một mình.

Hôm ấy, dì ôm lấy tôi và nói dì yêu tôi nhiều. Dì ước nếu tôi là con gái của dì thì tốt biết mấy. Còn tôi, chỉ biết vừa khóc vừa nói tôi cũng thương dì nhiều lắm. Cuộc đời dì đã chịu nhiều vất vả rồi. Còn gì xót xa hơn khi vào giây phút chia tay một người bị bệnh, bạn lại không thể nói với người ấy rằng “Hãy giữ gìn sức khoẻ nhé!”? Liệu có là ích kỉ hay xấu xa khi trong một giây phút nào đấy tôi đã ước dì tôi sẽ không còn phải chịu đựng những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này nữa? Tôi sẽ đau đớn khi mất dì nhưng nhìn dì đau tôi còn thấy bản thân đau hơn gấp nhiều lần.

Rồi thì ngày hôm nay, dì cũng đi.

Có lẽ, dì đã được giải thoát.

Có lẽ, ở một nơi nào đó, dì đang mỉm cười nhìn tôi và tất cả thế giới này.

Bây giờ, dì không phải đau nữa rồi.

Ký ức của tôi lại chạy ngược về mùa hè của những năm tôi còn học tiểu học. Nơi có ngôi nhà ba gian với những đồi chè ngút ngàn và người dì thân yêu của tôi ở đó.

Chuyến bay sẽ cất cánh vào sớm mai. Tôi sẽ lại về trải chiếu giữa sân, ngắm sao và kể chuyện cho dì.

© Lê Việt Hà – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Hà Nội Sài Gòn đêm không ngủ



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top