Núi Thái Sơn của con
2013-09-10 08:26
Tác giả:
Đang ngồi xem phim hoạt hình “Tom and Jerry” thì có tiếng chuông điện thoại reng.
- Alô.
- Diễm Trinh à! Đến với mình đi.
- Có chuyện gì thế ?
Trời! Chuyện gì không biết ? Chưa hỏi được đã tắt máy rồi. Nhưng sao vậy nhỉ? Nghe giọng thì không được bình thường cho lắm. Tôi lấy xe đạp, đạp nhanh đến nhà bạn. Đang bước vào nhà thì có tiếng nói lớn vọng ra làm ngăn bước chân tôi lại.
- Bây giờ tôi không muốn ở ngôi nhà này nữa. Nếu anh muốn mua lại thì nể tình vợ chồng tôi để lại với giá rẻ. Còn không tôi sẽ bán đi rồi chia đôi số tiền.
- Cô muốn làm vậy sao ? Đây là …Thôi cô muốn làm gì thì làm.
- Thế còn nó? Ai sẽ nuôi nó? Mà nó lớn rồi đã đủ lông, đủ cánh để sống tự lập được rồi. Nếu không hãy trả nó về nơi mà nó đã sinh ra. Còn tôi, tôi thấy mệt mỏi lắm rồi. Tôi cần được nghỉ nghơi.
Chuyện gì vậy? Tại sao bố mẹ Kiều Diễm lại như thế này? Sao họ lại trở nên xa lạ với nhau như vậy? Họ đang hạnh phúc cơ mà.
- Dạ! Cháu chào cô chú ạ.
Một sự im lặng đến ngột ngạt. Lần đầu tiên tôi cảm thấy khó thở khi bước chân vào nhà Kiều Diễm như vậy. Bố Kiều Diễm lên tiếng.
- Cháu đến chơi đấy à! Kiều Diễm ở trên phòng đó cháu.
- Dạ! Vậy cháu xin phép lên phòng Kiều Diễm đây ạ.
Rồi tôi chạy lên phòng thấy cửa phòng đóng kín, gọi mãi mới thấy nó mở cửa.
- Kiều Diễm! Có chuyện gì thế? Sao lại như vậy?
Nó im lặng, mặt nó tái nhợt, ngồi co mình lại trong góc giường rồi nghẹn ngào trong tiếng khóc.
- Diễm Trinh ơi! Diễm Trinh. Mình...
- Kiều Diễm! Cậu làm sao vậy? Cứu…cứu …cô chú ơi! Kiều Diễm làm sao ấy?
Kiều Diễm được đưa tới bệnh viện và vào phòng cấp cứu. Tôi và chú ấy đứng ngoài thấp thoảng không yên. Những giây phút Kiều Diễm ở trong nguy cấp bao nhiêu thì ở ngoài cũng căng thẳng bấy nhiêu. Hai chú cháu mỗi người một góc, không ai nói với ai lời nào. Chú ấy thì cứ đi đi, lại lại hai tay chắp lại với nhau như đang cầu nguyện. Nhìn cảnh tượng đó tôi không ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Bởi cảnh tượng này, tôi cũng đã chứng kiến cách đây bảy năm khi mà mẹ tôi mắc bệnh hiểm nghèo và cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc đó tôi và bố cũng đã đứng ngoài đợi. Bố tôi đã luôn cầu nguyện để mẹ được bình an nhưng ông trời đã không nghe thấu được những lời cầu nguyện của bố tôi và đã nhận tâm cướp mẹ đi trong sự đau khổ của bố con tôi. Đó là lần đầu tiên và là lần cuối cùng tôi thấy bố khóc trước mặt tôi. Bây giờ cảnh tượng này khiến tôi rất sợ. Tôi sợ ông trời rồi cũng sẽ cướp Kiều Diễm đi. Đó là người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời tôi.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Tôi và chú chạy lại. Vị bác sĩ đi ra cất tiếng nói.
- Anh là người nhà bệnh nhân ?
- Vâng! Thưa bác sĩ con tôi sao rồi.
- May mà cháu bé không sao. Giờ đã qua cơn nguy kịch. Nếu chậm một tí nữa thôi là chất độc đã thấm vào máu rồi.
Nghe đến chất độc tôi như rùng mình. Chẳng lẽ lại là…Hôm đó đến nhà nó thấy nó khác khác, tôi hỏi nó nhưng nó chỉ cười. Lên phòng nó thấy chai thuốc sâu ở góc phòng. Tôi hỏi nó thì nó bảo nó đang làm nghiên cứu và phải cần đến chai thuốc sâu đó. Lúc đó tôi còn cười rồi bảo: “Ghê quá ta, nghiên cứu cơ đấy”. Rồi tôi còn giỡn với nó nữa là sau này trở thành người nổi tiếng thì lúc đó đừng có quên bạn bè đó nha. Lúc đó nó chỉ cười.
Vậy đấy, tôi thật là đáng trách. Giờ nghĩ lại tôi càng tự trách mình nhiều hơn. Sao tôi lại có thể vô tâm như vậy. Nếu như lúc đó tôi quan tâm hơn và hỏi Kiều Diễm thì có lẽ giờ đã không xảy ra điều đáng tiếc như vậy. Có lẽ lúc đó Kiều Diễm đã cố gắng chiến đấu với nội tâm rất nhiều để có thể gượng cười lúc đó với tôi. Vậy mà lúc nào tôi cũng cho rằng mình hiểu bạn. Tôi thật là có lỗi.
Những ngày ở bệnh viện chăm sóc Kiều Diễm. Tôi nhận ra một điều rằng: Hãy biết quan tâm tới những người xung quanh mình, chỉ cần là một cử chỉ, một lời nói ấm áp bạn đã đem lại cho họ một niềm vui. Và đôi khi chính những điều đó bạn đã đem lại cho họ một bình minh tươi sáng.
Rồi cuối cùng nó tĩnh, cũng chịu nói chuyện với tôi. Nó đã kể cho tôi nghe sự thật. Thật không ngờ lâu nay thấy nó vui vẻ là thế, bạn bè còn bảo nó là đứa hạnh phúc nhất trong lớp vì sinh ra trong một gia đình giàu có, hạnh phúc và luôn tràn ngập sự yêu thương. Ngay cả chính bản thân tôi đôi lúc còn thấy ghen tị với nó nữa. Nhưng đằng sau vẻ hạnh phúc đó là một tâm hồ đau khổ. Thì ra nó cố gắng vui vẻ để che đi sự cô đơn và bất hạnh trong con người nó. Nó không phải là con đẻ của bố mẹ nó. Nó được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Nó thừa nhận là bố nó rất yêu thương nó. Mẹ nó thì ngược lại, những cử chỉ âu yếm của hai mẹ con khi mọi người nhìn thấy đó chỉ là sự che đậy để qua mắt mọi người thôi còn mẹ luôn hắt hủi nó, luôn mắng nhiếc nó. Đôi lúc bố mẹ nó cãi nhau cũng vì nó. Bố nó không muốn mẹ mắng nó. Vì vậy mà mẹ kiếm chuyện để la mắng bố. Cho nên nó luôn chịu nhẫn nhịn để mẹ không la mắng nó để bố yên tâm về nó.
Tại sao ông trời lại nở cướp đi sự hồn nhiên và vô tư trong tâm hồn của bạn tôi vậy? Tại sao lại làm bạn đau khổ vậy? Tôi ôm nó vào lòng, vỗ về nó như một người chị đang vỗ về một đứa em. Lần đầu tiên tôi thấy mình người lớn như vậy. Lần đầu tiên tôi nhận thấy mình là chỗ dựa tinh thần cho người khác. Và tôi thấy thương nó nhiều hơn. Một cô bé còn quá nhỏ để phải chịu một nỗi đau tinh thần quá lớn như vậy.
Tiếng cửa phòng mở ra. Bố Kiều Diễm đứng đó trên khuôn mặt là những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
- Kiều Diễm! Con không làm khổ bố điều gì cả. Có con là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bố. Con đường nói vậy. Bố cần con. Con là cuộc đời của bố.
- Bố! Con...con xin lỗi bố! Nhưng đó là cách tốt nhất để con có thể làm cho bố. Như vậy con sẽ không là gánh nặng cho bố nữa.
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và kép cửa lại giành chổ cho hai người tâm sự. Thật ra càng đứng trong đó tôi cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình. Tôi thấy thương Kiều Diễm quá. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật may mắn. Tuy mẹ mất sớm nhưng bố đã không đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi ăn học. Luôn cho tôi cuộc sống ấm no và đặc biệt luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Đi dọc hành lang của bệnh viện, tôi nhớ tới bố. Giờ bố đang đi công tác. Có lẽ bố cũng đang nhớ tới tôi. Đi để làm việc, kiếm tiền về nuôi tôi ăn học. Vậy mà có lúc tôi đã rất bực bội và giận bố nữa. Vì bố đã quá khắt khe trong cách dạy tôi khi tôi làm sai một việc gì đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng bố không thương yêu tôi. Giờ đây khi nghĩ tới những điều đó tôi lại thấy trách mình nhiều hơn. Sao tôi lại dám bực bội nhỉ? Tôi vẫn chưa làm được gì cho bố mà. Tôi nhớ mãi câu bố hay nói với tôi: “Con phải học cách tự đứng dậy sau những thất bại. Bố không thể sống với con cả đời được”.
Giờ đây tôi càng cảm ơn bố nhiều hơn. Bố không muốn tôi bở ngỡ trước cuộc sống, muốn tôi mạnh mẽ để tôi bước lên. Cuộc sống không hề đơn giản như tôi nghĩ. Bây giờ tôi mới cảm nhận được tình thương yêu lớn lao mà bố giành cho tôi. Giờ đây tôi rất muốn nói với bố rằng: “Con yêu bố nhiều lắm!”. Tôi hứa rằng khi bố về tôi sẽ nói với bố.
Tôi nhận ra rằng hãy yêu thương và quan tâm tới những người thân của chúng ta khi còn có thể. Bởi cuộc đời không thể đoán trước được điều gì và chúng ta hãy mạnh dạn thể hiện những tình thương yêu đối với những người thân của chúng ta để chúng ta không phải hối hận khi rời xa họ.
• Bài dự thi của Lê Thị Dinh <ledinh1501@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.