Phát thanh xúc cảm của bạn !

Núi Thái Sơn của con

2013-09-10 08:26

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Đang ngồi xem phim hoạt hình “Tom and Jerry” thì có tiếng chuông điện thoại reng.

-    Alô.

-    Diễm Trinh à! Đến với mình đi.

-    Có chuyện gì thế ?

Trời! Chuyện gì không biết ? Chưa hỏi được đã tắt máy rồi. Nhưng sao vậy nhỉ? Nghe giọng thì không được bình thường cho lắm. Tôi lấy xe đạp, đạp nhanh đến nhà bạn. Đang bước vào nhà thì có tiếng nói lớn vọng ra làm ngăn bước chân tôi lại.

-    Bây giờ tôi không muốn ở ngôi nhà này nữa. Nếu anh muốn mua lại thì nể tình vợ chồng tôi để lại với giá rẻ. Còn không tôi sẽ bán đi rồi chia đôi số tiền.

-    Cô muốn làm vậy sao ? Đây là …Thôi cô muốn làm gì thì làm.

-    Thế còn nó? Ai sẽ nuôi nó? Mà nó lớn rồi đã đủ lông, đủ cánh để sống tự lập được rồi. Nếu không hãy trả nó về nơi mà nó đã sinh ra. Còn tôi, tôi thấy mệt mỏi lắm rồi. Tôi cần được nghỉ nghơi.
Chuyện gì vậy? Tại sao bố mẹ Kiều Diễm lại như thế này? Sao họ lại trở nên xa lạ với nhau như vậy? Họ đang hạnh phúc cơ mà.

-    Dạ! Cháu chào cô chú ạ.

Một sự im lặng đến ngột ngạt. Lần đầu tiên tôi cảm thấy khó thở khi bước chân vào nhà Kiều Diễm như vậy. Bố Kiều Diễm lên tiếng.

-    Cháu đến chơi đấy à! Kiều Diễm ở trên phòng đó cháu.

-    Dạ! Vậy cháu xin phép lên phòng Kiều Diễm đây ạ.

Rồi tôi chạy lên phòng thấy cửa phòng đóng kín, gọi mãi mới thấy nó mở cửa.

-    Kiều Diễm! Có chuyện gì thế? Sao lại như vậy?

Nó im lặng, mặt nó tái nhợt, ngồi co mình lại trong góc giường rồi nghẹn ngào trong tiếng khóc.

-    Diễm Trinh ơi! Diễm Trinh. Mình...

-    Kiều Diễm! Cậu làm sao vậy? Cứu…cứu …cô chú ơi! Kiều Diễm làm sao ấy?

đau khổ

Kiều Diễm được đưa tới bệnh viện và vào phòng cấp cứu. Tôi và chú ấy đứng ngoài thấp thoảng không yên. Những giây phút Kiều Diễm ở trong nguy cấp bao nhiêu thì ở ngoài cũng căng thẳng bấy nhiêu. Hai chú cháu mỗi người một góc, không ai nói với ai lời nào. Chú ấy thì cứ đi đi, lại lại hai tay chắp lại với nhau như đang cầu nguyện. Nhìn cảnh tượng đó tôi không ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Bởi cảnh tượng này, tôi cũng đã chứng kiến cách đây bảy năm khi mà mẹ tôi mắc bệnh hiểm nghèo và cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc đó tôi và bố cũng đã đứng ngoài đợi. Bố tôi đã luôn cầu nguyện để mẹ được bình an nhưng ông trời đã không nghe thấu được những lời cầu nguyện của bố tôi và đã nhận tâm cướp mẹ đi trong sự đau khổ của bố con tôi. Đó là lần đầu tiên và là lần cuối cùng tôi thấy bố khóc trước mặt tôi. Bây giờ cảnh tượng này khiến tôi rất sợ. Tôi sợ ông trời rồi cũng sẽ cướp Kiều Diễm đi. Đó là người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời tôi.

Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Tôi và chú chạy lại. Vị bác sĩ đi ra cất tiếng nói.

-    Anh là người nhà bệnh nhân ?

-    Vâng! Thưa bác sĩ con tôi sao rồi.

-    May mà cháu bé không sao. Giờ đã qua cơn nguy kịch. Nếu chậm một tí nữa thôi là chất độc đã thấm vào máu rồi.

Nghe đến chất độc tôi như rùng mình. Chẳng lẽ lại là…Hôm đó đến nhà nó thấy nó khác khác, tôi hỏi nó nhưng nó chỉ cười. Lên phòng nó thấy chai thuốc sâu ở góc phòng. Tôi hỏi nó thì nó bảo nó đang làm nghiên cứu và phải cần đến chai thuốc sâu đó. Lúc đó tôi còn cười rồi bảo: “Ghê quá ta, nghiên cứu cơ đấy”. Rồi tôi còn giỡn với nó nữa là sau này trở thành người nổi tiếng thì lúc đó đừng có quên bạn bè đó nha. Lúc đó nó chỉ cười. 

Vậy đấy, tôi thật là đáng trách. Giờ nghĩ lại tôi càng tự trách mình nhiều hơn. Sao tôi lại có thể vô tâm như vậy. Nếu như lúc đó tôi quan tâm hơn và hỏi Kiều Diễm thì có lẽ giờ đã không xảy ra điều đáng tiếc như vậy. Có lẽ lúc đó Kiều Diễm đã cố gắng chiến đấu với nội tâm rất nhiều để có thể gượng cười lúc đó với tôi. Vậy mà lúc nào tôi cũng cho rằng mình hiểu bạn. Tôi thật là có lỗi.

Những ngày ở bệnh viện chăm sóc Kiều Diễm. Tôi nhận ra một điều rằng: Hãy biết quan tâm tới những người xung quanh mình, chỉ cần là một cử chỉ, một lời nói ấm áp bạn đã đem lại cho họ một niềm vui. Và đôi khi chính những điều đó bạn đã đem lại cho họ một bình minh tươi sáng.

Rồi cuối cùng nó tĩnh, cũng chịu nói chuyện với tôi. Nó đã kể cho tôi nghe sự thật. Thật không ngờ lâu nay thấy nó vui vẻ là thế, bạn bè còn bảo nó là đứa hạnh phúc nhất trong lớp vì sinh ra trong một gia đình giàu có, hạnh phúc và luôn tràn ngập sự yêu thương. Ngay cả chính bản thân tôi đôi lúc còn thấy ghen tị với nó nữa. Nhưng đằng sau vẻ hạnh phúc đó là một tâm hồ đau khổ. Thì ra nó cố gắng vui vẻ để che đi sự cô đơn và bất hạnh trong con người nó. Nó không phải là con đẻ của bố mẹ nó. Nó được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Nó thừa nhận là bố nó rất yêu thương nó. Mẹ nó thì ngược lại, những cử chỉ âu yếm của hai mẹ con khi mọi người nhìn thấy đó chỉ là sự che đậy để qua mắt mọi người thôi còn mẹ luôn hắt hủi nó, luôn mắng nhiếc nó. Đôi lúc bố mẹ nó cãi nhau cũng vì nó. Bố nó không muốn mẹ mắng nó. Vì vậy mà mẹ kiếm chuyện để la mắng bố. Cho nên nó luôn chịu nhẫn nhịn để mẹ không la mắng nó để bố yên tâm về nó.


cha yêu

Mẹ nó bỏ đi theo người khác và chiếm hết tài sản trong nhà. Nó cảm thấy nó sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu? Vì nó luôn là gánh nặng cho bố nó. Vậy nó sống để làm gì? Để làm bố nó khổ ư? Sống mà vậy thì giải thoát cho mình để người khác sống tốt hơn. Nhưng khi nó cận kề với cái chết thì nó lại sợ. Nó nhìn thấy được sự cô đơn khi một mình bố nó sống trên đời này, không ai chăm sóc, đi làm về là vùi đầu vào rượu. Nó nhìn thấy thân hình yếu ớt của bố nó đang ngày một bị hủy hoại bởi những con sâu rượu đang ẩn nấp trong con người bố nó. Và cảnh tượng đó khiến nó không muốn rời xa bố nó. Nó muốn được ở bên bố nó để được chăm sóc cho bố nó. Nhưng mà giờ đây nó không biết bố nó có cần tới nó nữa không. Nó sợ. Nó nói trong nước mắt. Càng khiến cho tim tôi đau nhói.

Tại sao ông trời lại nở cướp đi sự hồn nhiên và vô tư trong tâm hồn của bạn tôi vậy? Tại sao lại làm bạn đau khổ vậy? Tôi ôm nó vào lòng, vỗ về nó như một người chị đang vỗ về một đứa em. Lần đầu tiên tôi thấy mình người lớn như vậy. Lần đầu tiên tôi nhận thấy mình là chỗ dựa tinh thần cho người khác. Và tôi thấy thương nó nhiều hơn. Một cô bé còn quá nhỏ để phải chịu một nỗi đau tinh thần quá lớn như vậy.

Tiếng cửa phòng mở ra. Bố Kiều Diễm đứng đó trên khuôn mặt là những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

-    Kiều Diễm! Con không làm khổ bố điều gì cả. Có con là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bố. Con đường nói vậy. Bố cần con. Con là cuộc đời của bố.

-    Bố! Con...con xin lỗi bố! Nhưng đó là cách tốt nhất để con có thể làm cho bố. Như vậy con sẽ không là gánh nặng cho bố nữa.

Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và kép cửa lại giành chổ cho hai người tâm sự. Thật ra càng đứng trong đó tôi cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình.  Tôi thấy thương Kiều Diễm quá. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật may mắn. Tuy mẹ mất sớm nhưng bố đã không đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi ăn học. Luôn cho tôi cuộc sống ấm no và đặc biệt luôn quan tâm chăm sóc tôi.

Yên Bái, Tú Lệ

Đi dọc hành lang của bệnh viện, tôi nhớ tới bố. Giờ bố đang đi công tác. Có lẽ bố cũng đang nhớ tới tôi. Đi để làm việc, kiếm tiền về nuôi tôi ăn học. Vậy mà có lúc tôi đã rất bực bội và giận bố nữa. Vì bố đã quá khắt khe trong cách dạy tôi khi tôi làm sai một việc gì đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng bố không thương yêu tôi. Giờ đây khi nghĩ tới những điều đó tôi lại thấy trách mình nhiều hơn. Sao tôi lại dám bực bội nhỉ? Tôi vẫn chưa làm được gì cho bố mà. Tôi nhớ mãi câu bố hay nói với tôi: “Con phải học cách tự đứng dậy sau những thất bại. Bố không thể sống với con cả đời được”.

Giờ đây tôi càng cảm ơn bố nhiều hơn. Bố không muốn tôi bở ngỡ trước cuộc sống, muốn tôi mạnh mẽ để tôi bước lên. Cuộc sống không hề đơn giản như tôi nghĩ. Bây giờ tôi mới cảm nhận được tình thương yêu lớn lao mà bố giành cho tôi. Giờ đây tôi rất muốn nói với bố rằng: “Con yêu bố nhiều lắm!”. Tôi hứa rằng khi bố về tôi sẽ nói với bố.

Tôi nhận ra rằng hãy yêu thương và quan tâm tới những người thân của chúng ta khi còn có thể. Bởi cuộc đời không thể đoán trước được điều gì và chúng ta hãy mạnh dạn thể hiện những tình thương yêu đối với những người thân của chúng ta để chúng ta không phải hối hận khi rời xa họ.

•    Bài dự thi của Lê Thị Dinh <ledinh1501@>



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top