Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những gì ta cần nhất chỉ đến có một lần

2013-07-26 11:33

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.

***

"Anh! Tối mai chúng mình gặp nhau anh nhé!
"

Lan lấy chiếc điện thoại rồi gửi tin nhắn cho anh.

"Ừ mai anh tới đón em, anh xin lỗi, mấy ngày nay anh bận quá nên không nhắn tin cho em được, em thông cảm nhé."


Lan không trả lời. Bận? Bận đến nỗi một tin nhắn anh cũng không có thời gian để gửi, bận đến nỗi không có dư thời gian để gọi điện cho cô. Khi chưa nghỉ hè, ngày nào anh cũng gọi điện hỏi han quan tâm cô, giờ cả hai người đều về quê thì anh lại chẳng gọi cho cô một cuộc điện thoại. Sao tự nhiên anh lại hờ hững với cô như vậy? Có lẽ bạn bè cô đã nói đúng. Cô đã nghe chúng nó rỉ tai nhau là anh có người con gái khác, nhưng cô không tin, cô nghĩ rằng đó chỉ là những tin đồn, nhưng giờ thì cô tin thật rồi.

Anh là mối tình đầu của cô, anh hơn cô một tuổi, cả anh và cô đều là sinh viên. Nhưng anh học ở Hà Nội còn cô học ở một trường đại học ở quê. Mỗi lần hai người về quê, anh lại đến nhà đón cô rồi chở cô đi chơi, có khi là lượn qua các con đường ở quê. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng lần nào ngồi sau xe anh cô cũng cười giòn tan, nụ cười hạnh phúc. Nhưng mùa hè năm nay sao cô thấy cô đơn vậy? Vì thiếu những lời quan tâm của anh ư?. Anh đã thay đổi thật rồi. Những giọt nước khẽ lăn nhẹ trên gò má rồi chảy xuống miệng cô mặn chát.

message

Lan bước nhẹ ra ban công, chợt một cơn gió bất chợt ùa đến khiến toàn thân cô lạnh toát. Cô cười, vì gió lạnh hay trái tim cô cảm thấy lạnh? Có lẽ đã đến lúc cô phải nói những điều cần nói với anh. Anh đã có người con gái khác vậy thì cô phải chúc phúc cho anh chứ nhỉ? “Con gái chia tay khi hai người có khoảng cách”. Cô chẳng đủ mạnh mẽ để mắng chửi anh, đòi anh phải quan tâm đến mình, cô cũng không quá yếu đuối mà khóc lóc cầu xin anh. Cái gì là của mình thì nó sẽ mãi mãi thuộc về mình, cái gì không phải của mình thì có níu giữ cũng chẳng được. Mối tình đầu của cô phải dừng lại thôi, anh và cô có duyên nhưng không có phận.

Anh dừng xe trước cổng nhà cô, thấy cô bước ra anh nhìn cô mỉm cười. Cô cười nhẹ rồi ngồi lên xe anh. Ngồi sau xe anh, cô khẽ dựa đầu vào tấm lưng rắn chắc của anh, những lọn tóc của cô bay cùng với gió, nước mắt cô lại thi nhau rơi, bởi lẽ đây là lần cuối cùng cô được ngồi sau xe anh, chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời xa anh mãi mãi. Cô cố gắng không để nước mắt mình thấm ướt vào áo anh, cô không muốn cho anh biết cô đang khóc… Những hạt mưa lất phất rơi…

-    Mấy ngày hôm nay em khỏe chứ? Anh vừa lái xe vừa hỏi cô.


Lấy lại bình tĩnh cô trả lời:

-    Em vẫn khỏe.

Anh dừng xe lại trước một quán cà phê nhỏ, đây là quán cà phê quen thuộc mà cô và anh vẫn thường đến. Ở quê không có nhiều quán hay cửa hàng ăn như ở thành phố, vì thế nên quán này lúc nào cũng đông khách, quán là lựa chọn của đa số các cặp đôi yêu nhau.

Bác chủ quán vừa nhìn thấy cô và anh đã cười giòn tan:

- Lâu rồi, không thấy hai đứa đến, chắc được nghỉ hè rồi hả? Bá mong hai đứa mãi.

- Vâng, bọn cháu được nghỉ hè bác ạ. Bá cho cháu hai ly cà phê nhé, một ly có đường bác nhé. Anh cười đáp lại bác chủ quán rồi nói.

- Ừ được rồi, bác sẽ pha thật ngon cho hai đứa.


Cô nhìn quanh quán một lượt rồi nhìn anh, về quê đã lâu nhưng hôm nay cô và anh mới gặp nhau, anh gầy đi nhiều quá.

- Sao tự nhiên hôm nay em lại chủ động hẹn anh vậy? Em có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh à?

- Không có chuyện thì em không được gặp anh à? Hay anh đang tiếc vì đã lãng phí buổi tối ngày hôm nay? Cô nói nhẹ nhưng đủ làm anh thấy bối rối.

- Không phải, tại vì có bao giờ anh thấy em chủ động đòi đi chơi đâu.

- Đúng rồi anh ạ, vì trước kia chưa cần em lên tiếng thì anh đã gọi điện hẹn em rồi, còn bây anh không hẹn thì em sẽ là người hẹn. Anh thay đổi thì em cũng sẽ đổi thay.


Cô cảm nhận được sự khác biệt trên khuôn mặt anh trước câu nói của cô. Cô nói tiếp:

- Đúng, em chưa bao giờ hẹn anh cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ một việc gì, nhưng anh à, em thấy anh không giống anh của ngày trước. Anh của ngày trước dù có bận, có mệt thế nào cũng cố gắng gọi điện để nói chuyện với em dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cũng không bao giờ quên nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối và chúc buổi sáng mỗi khi thức dậy. Anh bảo anh bận, em không trách anh nhưng em cũng là con gái anh à, em còn là người yêu của anh nữa. Đã có lúc em tự hỏi mình, anh còn là người yêu em nữa không? Mà nếu là người yêu tại sao một thời gian dài anh không hỏi han em như vậy? Anh có biết khi bạn bè em bảo anh đã có người khác em đã cãi lại chúng nó ra sao không? Thậm chí em còn nghĩ rằng vì chúng nó ghen ăn tức ở nên mới thế. Bởi vì em yêu anh, yêu anh nên em tin anh…Anh hiểu không? Nhưng đến thời điểm bây giờ thì em cảm thấy hối hận khi không tin lời bạn mình. Niềm tin của em đã đặt nhầm chỗ rồi anh ạ.


Những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô thi nhau rơi, cô cố gắng nói từng chữ một:

- Chúng mình chia tay anh nhé! Em nghĩ mọi chuyện nên chấm dứt ở đây.

Anh lấy chiếc khăn giấy định lau những giọt nước còn vương trên mặt cô nhưng đã bị cô gạt ra. Anh cố gắng thanh minh:

- Em à đấy chỉ là những tin đồn vớ vẩn, thật sự mấy ngày hôm nay anh bận thật mà, em phải tin anh chứ. Em nghe anh giải thích có được không?

- Xin lỗi nhưng em không còn yêu anh  nữa, mình về thôi. Cô nói rồi đi nhanh ra cửa mặc cho những ánh mắt của những người trong quán đang nhìn theo bóng dáng hai người.


Trên đường về, anh định giải thích cho cô nhưng lại thôi, yêu cô gần hai năm, anh hiểu tính của cô, đã quyết cái gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Anh dừng xe trước của nhà cô, cô bước xuống nhìn anh và nói:


- Tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc.


Nói rồi cô bước nhanh về phía cổng.


- Lan à, anh mãi yêu em.


Cô khựng lại một chút rồi đi nhanh vào trong nhà để mặc anh đứng ngẩn người nhìn theo bóng dáng của cô.
Cô đã hiểu lầm anh, anh phải làm thế nào để cô tin anh được đây? Mối tình đầu của anh và cô chấm dứt một cách dễ dàng vậy sao? Không được anh không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy. Sao cô không cho anh một cơ hội giải thích chứ?

chia tay

Đặt nhẹ bước chân lên những bậc cầu thang, Lan không muốn để cho ba mẹ cô biết, đặc biệt cô không muốn mẹ cô nhìn thấy bộ dạng này của mình, mẹ cô sẽ rất buồn.Cô với lấy con gấu bông rồi ôm nó vào lòng, đây là món quà đầu tiên anh tặng cô nhân dịp sinh nhật của năm trước. Mỗi khi nhớ anh cô lại ôm nó rồi tự động viên bản thân mình. Cô nhìn khắp phòng, chỗ nào cũng có hình bóng của anh, từ những bức ảnh cho đến những món quà đặt trên giá sách, trên bàn học. Làm sao cô có thể quên được anh đây? Cô nhìn tấm hình anh và cô chụp chung khi hai người đi chơi, anh cười tươi quá, chính nụ cười ấy đã làm xao xuyến trái tim cô. Ngày trước cô vẫn nghe người ta bảo rằng yêu nhau thì không nên chụp chung ảnh, vì nếu chụp thì sẽ không đến được với nhau. Cô đưa bức ảnh sát mặt mình, phải chăng những lời nói đó là sự thật?  Nước mắt cô thi nhau chảy ra thấm xuống ối, ướt đẫm, giờ thì cô đã hiểu được cảm giác thất tình là như thế nào. Cô cứ để mặc cho những giọt nước mắt rơi nhu vậy rồi thiếp đi lúc nào không hay.
                                                               
***

Tiếng chim hót đánh thức cô dậy. Trời hãy còn sớm nhưng cô chẳng ngủ được nữa, cô thích buổi sáng ở làng quê vì nó trong lành, mát mẻ và yên bình. Cô với chiếc điện thoại xem mấy giờ, điện thoại hiện lên có một tin nhắn mới, tin nhắn của anh.

“Chúc em ngày mới tốt lành”

Cô chẳng trả lời, vứt chiếc điện thoại xuống giường, “anh thấy hối hận rồi hay sao mà còn gửi tin nhắn đến? ”, cô cười nhẹ.


Cô cũng chỉ ở nhà mấy hôm nữa thôi, mở cửa cô đi lên sân thượng, mặt trời bắt đầu nhô lên thật đẹp, những tia nắng chiếu vào khuôn mặt cô ấm ấm thật dễ chịu. Mặt trời mọc, tức là một ngày mới đã đến, ngày hôm nay cô sẽ sống khác ngày hôm qua, bắt đầu từ ngày hôm nay cô sẽ không nghĩ nhiều về anh nữa, hy vọng rằng thời gian sẽ giúp cô quên anh.


- Lan ơi! Dậy chưa? Xuống ăn sáng đi con. Mẹ cô ở dưới nhà gọi lên.


- Dạ con xuống ngay đây ạ. Tiếng mẹ cô giúp cô thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô chạy vội xuống nhà.


- Mùi cơm rang thơm quá mẹ ơi.


- Ừ nay mẹ mua cả bún nữa đấy.


- Hoan hô mẹ. Cô cười rồi ngồi vào bàn ăn.


Bà Hương nghe giọng nói của con, nhìn vào đôi mắt của con mình, bà lên tiếng:


- Lan! Sao mắt con lại sưng lên thế kia?


- Tại tối qua con ngủ muộn mẹ à.


- Con nghĩ con nói dối được mẹ à? Ai làm con khóc tới mức như vậy? Hai đứa có chuyện gì à?


Lan ngẩng đầu lên nhìn mẹ, mẹ cô vẫn là người hiểu cô nhất. Cô chẳng bao giờ giấu được mẹ chuyện gì.


- Con và anh ấy chia tay rồi mẹ ạ.


- Tại sao lại chia tay?


- Vì con và anh ấy không hợp nhau. Lan cố gắng để nước mắt không rơi.


Ông Hoàng, ba của Lan thấy không khí căng thẳng quá vội lên tiếng:


- Thôi ăn cơm đi, không hợp thì tìm người khác, con trai đã chết hết đâu mà phải khóc lóc.


Bà Hương nhìn đứa con gái của mình, nuôi con hơn hai mươi năm nay bà hiểu cú sốc này phải lớn lắm thì con gái bà mới như vậy. Đêm hôm qua bà đã nghe thấy những tiếng nấc phát ra từ phòng con mình và bà đã đoán đúng.
Bà nói mấy lời nhẹ nhàng mong con mình có thể vui hơn nhưng bà hiểu dù bà có động viên thế nào thì nó vẫn vậy vì đó là mối tình đầu của nó. Chẳng biết lỗi là do đứa nào nhưng nhìn con như vậy lòng bà quặn thắt.

Những ngày sau đó ngày nào cô cũng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon và chúc buổi sáng của anh, nhưng cô chẳng thèm nhìn.
Ngày mai cô bắt đầu đi học, năm thứ ba rồi, cô sẽ tập trung vào việc học để quên đi anh. Cô đang ngồi xem lại cuốn truyện thì điện thoại kêu có tin nhắn. Mở máy, lại là tin nhắn của anh, cô nhìn từng chữ một.

" Lan à, mai em đi phải không? Tối nay mình gặp nhau một lúc được không? Anh muốn giải thích cho em hiểu, xin em hãy nghe anh một lần thôi…
"

Bực mình cô trả lời:


"Mình chia tay rồi anh nhé".

"Chia tay thì sao? Vậy thì cứ coi anh như một người bạn của em cũng được".

Xin lỗi, chia tay rồi nên em mong anh từ nay đừng nhắn tin hay gọi điện cho em nữa, chia tay rồi nên anh đừng hẹn em nữa, em không thể làm bạn với anh được.

"Anh xin lỗi… Dù có thế nào đi nữa thì anh mãi yêu em".


Cô khẽ nhếch mép cười, sẽ mãi yêu em, nó cũng chỉ là một tin nhắn, mà đã là tin nhắn thì ai cũng có thể gửi được.
                                                             
 ***

Một năm sau…


Những hạt mưa rơi trên mái tôn “lộp…bộp…” khiến cô tỉnh giấc, tháng bảy tháng của những cơn mưa. Cô khẽ đưa tay ra hứng những hạt mưa, cô thấy tay mình rát rát, những tia nước nhỏ bắn từ tay lên mặt cô, bắn vào mắt cô, cô mắt cô cay cay, những giọt nước mắt thi nhau rơi… Mưa mang đến cho con người ta biết bao tâm trạng vui có, buồn có, nhớ nhung có… Cô nhớ anh! Ngày anh và cô chia tay trời cũng đổ mưa, nhưng hôm đó trời không mưa to như thế này. Một năm, không biết nước mắt cô đã rơi bao nhiêu lần vì nhớ anh, một năm thỉnh thoảng điện thoại của cô cũng reo lên bởi những tin nhắn và cuộc gọi từ anh nhưng cô chẳng bao giờ trả lời. Cô không quên được anh nhưng cô cũng không muốn nghe anh giải thích, con người cô vốn cố chấp như vậy mà.Hè năm nay cô vẫn về quê, cô không biết anh có về không, cô chẳng quan tâm, biết đâu anh đang vui cùng ai đó rồi cũng nên. Đã bao nhiêu lần cô tự nhủ lòng mình là hãy quên anh đi nhưng lại không làm được.

Điện thoại cô kêu, là số của Linh bạn cô, cô nghe máy.


- Alô, Linh à? Có việc gì đấy?

- Không có việc gì thì không gọi cho mày chắc, lâu không liên lạc với mày gọi điện hởi thăm mày thôi. Mày có về quê không?

- Có, tao đang ở quê, mày sao?

- Tao không, tao đang làm thêm ở trên Hà Nội. Mà mày và anh Minh chia tay rồi à?

- Ừ, chia tay lâu rồi.

- Sao lại chia tay?

- Tại vì không hợp mày à.

- Thôi hôm nào tao về rồi tao xuống nhà mày hai đứa nói chuyện nhé, mày mạnh mẽ lên nhé, có chuyện gì thì nhắn tin nhé, tao phải làm rồi.

- Ừ, cám ơn mày.


Lan tắt máy, lâu rồi cô không nói chuyện với Linh kể từ khi cô và anh chia tay, cuối cùng thì nó cũng biết. Có lẽ bạn bè cô đều biết hết cả rồi. Cô nằm dài ra giường, cô nhìn bức ảnh chụp cô và anh, làm sao cô có thể quên anh khi còn quá nhiều thứ để nhớ về. Những món quà cùng những tấm thiệp chúc mừng, những tấm ảnh của anh vẫn còn nguyên trong phòng cô, cho dù cô có vứt bỏ chúng thì cô cũng chẳng thể quên được anh.

Chạy xuống nhà, bật ti vi lên xem, những lúc cô thấy cô đơn thì chiếc ti vi có lẽ là người bạn thân thiết nhất. Bản tin thời sự. Hôm nay, ngày 10/7 các thí sinh dự thi khối B. Nghe xong, cô giật mình, nay đã là ngày mùng 10/7 mai là ngày 11/7, là ngày sinh nhật của cô. Năm ngoái vì cô và anh chia tay của anh nên cô cũng chẳng nhớ gì ngày sinh của mình, năm nay nhớ ra thì bạn bè cô cũng chẳng có ai ở nhà mà tổ chức.


“Happy birth day! Chúc mày sinh nhật vui vẻ nha”, “Tuổi mới nhiều niềm vui nha mày”, “Sinh nhật hạnh phúc nhé, xin lỗi bọn tao phải làm nên không về đươc”.


Sáng dậy cô đã nhận được biết bao tin nhắn chúc mừng sinh nhật của nhóm bạn, mà toàn tin nhắn gửi từ lúc 12 giờ đêm, có lẽ chúng nó không về được nên bàn nhau gửi từ lúc ngày mới bắt đầu để cô vui hơn.
Cô mỉm cười đọc lần lượt tất cả các tin nhắn, thì ra vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến cô. Cô đâu có cô đơn, cô vẫn còn ba mẹ và bạn bè, những người luôn động viên và quan tâm cô.

- Chúc mừng sinh nhật con gái. Con nhìn nè hôm nay sinh nhật con mà mẹ con làm không biết bao nhiêu là món, thích nhé con gái.


- Con cám ơn ba mẹ nhiều lắm. Mắt cô rưng rưng.


Bữa trưa diễn ra thật vui vẻ, thỉnh thoảng cả nhà lại nhìn nhau cười to. Sinh nhật không bánh, không nến, không quà nhưng cô lại thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản.


Điện thoại cô kêu, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của anh.


“Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé! Hè năm nay em có về quê không?”


“Cám ơn anh, em có về. Cô trả lời tin nhắn anh rồi để chiếc điện thoại xuống bàn, vừa định bước đi thì điện thoại rung, cô đọc tin nhắn.”


“Lan nè, anh cũng đang ở quê, tối mình gặp nhau lát được không em, chỉ một lát thôi.”


“Nếu em không gặp?”


“Em cho anh một cơ hội nữa được không? Anh biết em chưa quên anh và anh cũng vậy. Nếu không được thì em gặp anh một lần cuối cùng này nữa được không, chỉ một lát thôi”.


“Chúng mình chia tay rồi mà anh. Xin lỗi em không thể”.


Trả lời tin nhắn của anh xong, cô khóa máy luôn, anh nói đúng, cô chưa quên được anh, nhưng anh có người khác rồi mà, tại sao lại nói là chưa quên cô. Dù có thế nào cô cũng không đi, lòng kiêu hãnh của cô còn lớn lắm.


Tỉnh dậy cô với tay lấy chiếc điện thoại. Cô khóa máy từ hôm qua tới giờ vì cô không muốn nhận bất cứ tin nhắn nào từ anh nữa. Cô bật nguồn, thấy điện thoại hiện lên một tin nhắn mới lại là tin nhắn của anh. Lí trí cô bảo là xóa tin nhắn ấy đi, nhưng tay cô lại ấn vào nút mở tin nhắn. Đập vào mắt cô là một tin nhắn rất dài, cô bất ngờ, từ khi quen anh tới bây giờ, cô chưa bao giờ nhận được tin nhắn dài như vậy.


“Lan à, không biết em có đọc được những dòng chữ này không, nhưng anh vẫn  gửi, mong rằng khi nhìn thấy em sẽ không xóa đi.
Đã bao nhiêu lần anh muốn gặp em để anh có thể giải thích nhưng em luôn từ chối. Có lẽ sự vô tâm của anh hơn một năm về trước vẫn còn ám ảnh em.

Em à mùa hè năm trước lúc anh về thì hay tin mẹ anh bị viêm loét dạ dày, mẹ anh bị nặng lắm nhưng vẫn cố giấu cả nhà, cho tới lúc bệnh nặng quá mẹ ngất đi thì cả nhà mới vỡ lẽ. Bác sĩ nói mẹ anh phải nằm viện điều trị một thời gian. Những ngày đó anh vừa phải lo chăm sóc mẹ vừa phải lo việc nhà vì ba anh rất yếu vì vậy nên anh chẳng còn thời gian mà quan tâm em nữa, cho đến khi em nhắn tin hẹn anh thì anh mới giật mình. Nhưng anh không ngờ đó lại là lần cuối cùng mình gặp nhau.


Lan à, anh không yêu người con gái nào khác ngoài em như lời đồn của mọi người. Đã bao lần anh muốn giải thích nhưng anh lại sợ làm phiền em, hôm nay anh viết ra những dòng này, mong em hiểu cho anh…Anh mãi yêu em…Nhớ em”.


Cô khóc, khóc vì tính trẻ con của mình, thời gian qua cô vẫn nghĩ anh là người vô tâm nhưng thật ra người vô tâm phải là cô mới đúng. Cô nhấn số điện thoại, cô muốn nói chuyện với anh. Nhưng….


“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”


Đúng là số điện thoại của anh mà, cô cố gắng ấn lại từng số một nhưng vẫn là tiếng của chị tổng đài. Có bao giờ anh khóa máy đâu?


Vừa đặt chiếc điện thoại xuống bàn thì nó lại đổ chuông, mắt cô sáng lên, cô nghĩ là anh gọi lại, nhưng không là một số máy lạ…


- Alô, ai đấy ạ?


- Cháu có phải là Lan không?


- Dạ đúng rồi, bác là ai đấy ạ?


- Bác là ba của Minh, cháu ơi…Minh nó bị tai nạn nặng lắm, nó muốn gặp cháu từ đêm qua nhưng bác không gọi được… Nếu có thể…cháu đến bệnh viên một gặp nó một lúc được không?


Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống, mắt cô nhòe đi, cô phóng xe máy nhanh đến bệnh viện, rồi chạy đến phòng của anh. Cô đứng chôn chân tại chỗ nhìn mọi người.


- Cháu vào nhanh đi, Minh nó muốn gặp cháu.


Cô bước nhẹ vào bên trong nơi anh đang nằm.


- Anh Minh… Em đến thăm anh rồi nè. Cô gọi khẽ rồi nắm lấy bàn tay đầy những vết thương của anh.


- Anh cố gắng lên nhé, em xin lỗi… Em xin lỗi anh à…Cô nấc lên…


Anh mở mắt, những ngón tay anh khẽ cử động, ánh mắt anh toát lên sự vui mừng, anh nhìn cô, nhìn mẹ anh, nhìn những người thân rồi từ từ thiếp đi, tay anh lạnh dần.


- Minh… Minh ơi… Mẹ anh chỉ kịp gọi có vậy rồi bà ngất lịm.


- Anh Minh… Anh Minh ơi…Cô hét lên rồi chạy vào định ôm anh nhưng bị mọi người giữ lại.


- Minh mất rồi cháu ạ, mọi người cũng không ngờ khi gặp cháu nó lại tỉnh dậy, có lẽ nó chỉ chờ cháu đến nữa thôi.

- Không… Không thể nào…Cô hét lên…


hoi han

“Em gặp anh một lần cuối cùng này nữa được không, chỉ một lát thôi”. Cô không ngờ lần cuối cùng cô cũng không cho anh cơ hội, cô đâu ngờ rằng ông trời lại nhẫn tâm như thế này… Không ngờ lần cuối cùng cô và anh gặp nhau lại là ở bệnh viện…
Hôm qua, anh đã năn nỉ cô, nhưng cô vẫn nhất quyết không gặp anh, dù chỉ là một lát, cô đâu biết rằng đó là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời anh… Là lỗi tại cô, cô thật ích kỉ, nếu cô gặp anh thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy…
                                                                
***

Cô lật mở từng bức ảnh của cô và anh, ảnh nào hai người cũng cười rất tươi và rất hạnh phúc, cô nhìn những món quà của anh tặng, nó vẫn còn nguyên vẹn đó. Đã hai ngày trôi qua nhưng cô chẳng thể chấp nhận được cái sự thật này, những người biết chuyện của cô và anh đều gọi điện, nhắn tin động viên cô nhưng cũng chẳng giúp cô vơi đi được phần nào. Cô vẫn gặp anh trong từng giấc mơ của mình, trái tim cô vẫn nhói lên mỗi khi cô nhìn thấy một bức ảnh nào đó có anh, một ai đó nhắc tên anh, một bài hát mà anh và cô vẫn hay nghe trước kia? Cô không thể quên anh? Anh mãi mãi ở trong trái tim của cô.

Lặng nhìn những vì sao qua ô cửa sổ, giá như thời gian quay trở lại, giá như anh không vĩnh viễn ra đi thì cô sẽ quay trở về bên anh, cô và anh sẽ hạnh phúc nhưng đó chỉ là giá như thôi…Tất cả đã quá muộn rồi…
Cô có hối hận, có khóc lóc thì anh cũng không thể trở về bên cô. Người ta bảo rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, vậy sẽ mất bao lâu để cô có thể quên được những vết thương này.

Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.


Đúng, người quan trọng với cô nhất là anh, người cô cần nhất là anh… Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa… Hạnh phúc đôi khi thật quá mong manh.


•    Bài dự thi của Lê Thị Trang <letrangtb93@>



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top