Những dòng thư từ trái tim
2013-08-30 10:09
Tác giả:
Gửi cuộc sống này, gửi bố, gửi mẹ, gửi anh, gửi đến những người con yêu thương nhất.
Con không biết rằng, liệu khi mọi người đọc được những dòng tâm sự này của con thì con đang ở chân trời nào. Nhưng dù nơi đâu, trong tận sâu thẳm trái tim con luôn hướng về mọi người, cầu chúc cho mọi người những điều tốt đẹp nhất vì một diều duy nhất thôi: con yêu mọi người!
Cầm quyển sổ khám bệnh và phim chụp x-quang trên tay ra khỏi bệnh viện, con thấy bầu trời như đang tối sầm lại, dòng người xung quanh con giờ đây chỉ còn lại là những ảo ảnh mờ nhạt. Nước mắt con cứ thế rơi, con khóc mà không một tiếng nấc, nó nghẹn đắng trong cổ họng làm con không thể òa lên thành lời. Nước mắt cứ rơi theo dòng suy nghĩ của con, lăn dài, lăn dài,…Những ngày tiếp theo sau đó con chỉ biết chìm trong ủ rũ và nước mắt, có những khi cơn đau lại tới khiến con không thể thở nổi , mấy đứa phòng con thấy con đau chúng chỉ chạy tới và xoa bóp cho con. Đứa nào cũng cố gặng hỏi con làm sao nhưng con không nói bởi con không muốn nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt của họ.
Giờ đây, khi ngắm nhìn lại những hình ảnh của mình trên Facebook, con bỗng thấy mình đang thật ngốc nghếch, những ngày qua con đang làm gì vậy chứ? Hình ảnh nhiệt tình, năng động của cô sinh viên tình nguyện, của cô ủy viên Liên chi Hội đâu rồi? Lẽ ra con phải trân trọng bản thân mình, trân trọng thời gian còn lại của con trong cuộc sống này chứ.
Mẹ! Mẹ có biết trong cái hôm con biết được cuộc sống của con chẳng còn là bao, người đầu tiên con đã nghĩ đến không phải ai khác, mà đó là mẹ. Tại sao mẹ là người có lỗi với con nhiều vậy mà trong lúc đó con lại nghĩ về mẹ nhiều nhất? Con sợ mẹ sẽ khóc, mẹ sẽ không chịu nổi mất, và mẹ sẽ dằn vặt bản thân mình nhiều. Sau bao nhiêu năm mẹ ra đi, con biết giờ quay lại mẹ muốn bù đắp cho con nhiều lắm, những gì mẹ đang làm cho một đứa con gái đã ngoài 20 mà chẳng khác gì một đứa con nít thì cũng đủ thấy mẹ muốn dành cho con những gì mà hơn 10 năm qua mẹ không làm được như thế nào.
Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng buồn, đừng cảm thấy có lỗi với con, con không bao giờ trách mẹ đâu, con chỉ hối hận một điều rằng trước kia đã không hiểu cho mẹ, đã hận mẹ để rồi con phải mất đến vài tháng sau khi tha thứ cho mẹ mới có thể ôm mẹ khi ngồi sau xe máy. Nếu như con mở lòng hơn, không ích kỉ mà tha lỗi cho mẹ sớm hơn thì chắc giờ con không tiếc những quãng thời gian được bên cạnh mẹ như vậy. Còn giờ đây, con chỉ muốn hàng ngày về nấu cơm ăn cùng mẹ, con biết mẹ một mình, lại bận rộn, suốt ngày ăn quán cho qua bữa nên chỉ khi nào con gái về mới được bữa cơm nhà. Con cũng muốn tối ngủ với mẹ để thỉnh thoảng đêm thức giấc mẹ lại kéo con vào lòng, bẹo má rồi gọi con với cái giọng ngọng của con nít “hái diệu, hái diệu”, ôi cảm giác thật ấm áp!
Nếu đối với mẹ là sự lo lắng thì khi nghĩ đến bố con có gì đó thấy có lỗi nhiều hơn bố ạ. Bao nhiêu năm gà trống nuôi con, bố đã vất vả biết nhường nào để chúng con được như ngày hôm nay, con biết bố hi vọng vào chúng con nhiều lắm. Giờ bố cũng có gia đình mới, có hạnh phúc mới và hơn hết là có em Huyền nữa, hàng ngày như liều thuốc tinh thần bên cạnh bố khi chúng con đi học xa. Vậy mà có thời gian khi con còn ở nhà, nhìn thấy bố âu yếm bé Huyền và vui vẻ bên gia đình mới, con lại tủi thân, thầm trách bố không quan tâm đến con. Nhưng con nào đâu hiểu cho bố khi đứng giữa bao nhiêu mối lo toan cho gia đình, trong khi đó con đã lớn mà lại có những suy nghĩ ích kỉ vậy.
Sau thời gian bố thoát khỏi cơn nguy kịch của lần tai biến mạch máu não con càng thương và sự mất bố nhiều hơn, con chỉ ước mong sao mau chóng ra trường để hàng tháng mua thuốc định kì cho bố. Nhưng giờ đây… con chỉ biết xin lỗi bố, con chẳng thể làm gì được ngoài việc dành thời gian còn lại thường xuyên về thăm bố như bố mong muốn được thấy gia đình, con cái sum họp. Bố à! Một điều nữa, con muốn xin bố, xin bố tha thứ cho mẹ, bố mẹ có rất nhiều sự hiểu lầm nhưng đều không cho nhau cơ hội giải thích. Có những lần bố gọi điện lên cho con, nói những lời lẽ khiến con đau lòng biết bao khi biết con qua lại với mẹ, rồi bố gợi lại quá khứ đau khổ để con nhớ mà hận ai đã làm cho cảnh nhà tan cửa nát thế này.
“Anh trai của em!” có lẽ bốn chữ này em chưa bao giờ nói với anh dù chỉ là nhắn tin. Đôi lúc em cũng tự hỏi tại sao anh em mình lại có khoảng cách như vậy? Em tưởng gia đình mình như vậy anh phải thương em, quan tâm em nhiều hơn chứ, nhưng sao lại ngược lại. Trước đây, em đã nghĩ chắc do anh khô khan không biết thể hiện tình cảm, nhưng càng ngày em thấy anh em mình càng xa cách hơn. Anh luôn bắt em phải bước theo con đường anh vẽ ra mà không quan tâm em có thích hay không, em đã cố để có thể bước đi nhưng khi em vấp ngã anh lại trách mắng em, anh nói em bất tài, vô dụng. Chưa bao giờ anh coi em như một đứa em gái, anh bắt em phải mạnh mẽ, phải như anh, và anh không cho em yếu đuối hay khóc lóc mỗi khi mệt mỏi, chính cái trường kĩ thuật em đang cố theo học này cũng là quyết định của anh.
Anh luôn là người xuất sắc trên con đường anh bắt em đi cùng và em thì lúc nào cũng phải rượt đuổi anh, có những khi em đã nghĩ mình phải thành công theo con đường khác để chứng tỏ em không thua kém anh nhưng tới giờ chắc em không thể làm được rồi. Anh à, từ khi anh ra trường, em càng thấy tình cảm anh em mình xa dần hơn, có khi cả năm đến một tin nhắn hỏi thăm nhau cũng không có, em có nhắn tin, hỏi han anh gì thì chỉ nhận được câu mắng cụt ngủn “hỏi làm gì, lắm chuyện”. Chưa bao giờ em tự nhiên khi nói chuyện với anh vì anh khắt khe với em, ngay cả những việc em làm anh đều coi là vô nghĩa. Chẳng hiểu sao trước mặt anhem luôn chọn cách im lặng trong khi bản chất em chẳng phải vậy, em là một cô MC dám đứng trước bao nhiều người mà vẫn tự nhiên cơ mà, em là cô tình nguyện nhiệt tình, năng động cơ mà.
Anh có biết là em trách anh nhiều lắm không, em luôn hiểu cho những nỗi khổ tâm của anh, hiểu cho những gì một thằng con trai đến tuổi trưởng thành sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy. Nhưng những gì anh làm với bố em thật sự thấy thất vọng, dẫu biết rằng bố con không hợp nhau nhưng anh cũng phải thông cảm cho bố chứ, bố bệnh tật như vậy mà anh lỡ nhìn bố phải đi bưng bê thuê cho cháu mình trong khi nuôi con thành đạt đến như này sao. Còn mẹ nữa, từ hôm anh nói anh từ mẹ là anh từ luôn sao, anh có biết mẹ cũng khổ tâm lắm không? Có thể chúng ta không được sinh ra trong mộtgia đình bình thường như bao gia đình khác nhưng hãy cố gắng tạo nên một cuộc sống sau này tốt đẹp hơn, bố mẹ đã như vậy thì chúng ta phải cố hàn gắn chứ? Sao anh lại phó mặc, buông xuôi như vậy? Em biết, những biến cố, những rối ren trong gia đình này đang kìm hãm dần tình cảm trong anh, nhưng anh đừng như vậy, đừng cố lao vào công việc để chai lì đi cảm xúc của bản thân.
Hãy cứ mở lòng đón nhận một tình yêu và hạnh phúc với người con gái mà anh yêu thương, đừng suy nghĩ gì nhiều về hoàn cảnh bản thân để rồi đánh rơi hạnh phúc của chính mình. Lời cuối với anh em chỉ mong sao một ngày nào đó được là em gái của anh thực sự theo nghĩa của nó, được anh chiều chuộng, đưa đi mua sắm, ăn uống,…nhưng hãy nhanh lên anh nhé.
Đúng thật, khi người ta bị giới hạn thời gian để hoàn thành công việc nào đó thì họ mới khẩn trương thực hiện. Bỗng dưng mình cảm thấy còn nhiều dự định dang dở mà chưa có thể làm trước đây quá, nghĩ lại cảm thấy nuối tiếc bao nhiêu, không biết liệu mình có kịp làm hay lại tiếp tục để nó dang dở?
Yêu? Mình đã có cảm giác thực sự yêu và nhớ một người nào chưa? Hình như là chưa, mà cũng có! Hay chính bản thân mình trước kia đã không dám sống thật với cảm xúc của mình. Ừ, chính mình đã trốn tránh, trốn tránh cái tình cảm gọi là yêu.Mình sợ, sợ không tìm được người hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của mình. Mình không tin vào hạnh phúc gia đình khi trong đầu luôn bị ảnh hưởng bởi kí ức về gia đình trước đây. Và cứ thế, trái tim mình đóng chặt, dù thích ai hay ai yêu mình cũng không dám đón nhận tình cảm của họ. Nếu mình mở lòng và suy nghĩ đơn giản hơn chắc có lẽ mình cũng như bao nhiêu cô gái khác, đang hạnh phúc với cái hương vị ngọt ngào của mình yêu mà chẳng thấy hối tiếc khi đã muộn màng. Giờ đây, mình biết thật ích kỉ nếu trái tim mình đón nhận tình cảm của ai đó nhưng dù chỉ là khoảnh khắc mình cũng muốn sống thật với lòng mình: yêu khi còn có thể!
Và giờ đây, tôi sẽ vui vẻ thực hiện nốt những gì mà cuộc sống đang cho tôi cơ hội để làm, tôi sẽ yêu thương, trân trọng những người thân cho đến khi tôi xa họ mãi mãi. Tôi sẽ yêu bản thân hơn, làm những gì mình thích, sống hết mình cho những công việc mà tôi đang làm, vẫn là một cô tình nguyện nhiệt tình, một cô ủy viên năng động và một cô MC tự tin. Tôi sẽ mang tình yêu đến với mọi người bằng chính nụ cười của tôi, và hãy nhớ nụ cười của tôi để luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến!
Đến với cuộc thi, tôi rất mong có thể gửi đến những người thân bên tôi những lời tâm sự chân thành nhất. Mong mọi người có thể gìn giữ và trân trọng, trao cho nhau bằng tình cảm chân thành nhất khi còn được sống cùng nhau. Những bộn bề, rối ren của gia đình và cuộc sống đã làm cho tình cảm của mỗi người xa dần nhau, yêu thương trở thành thù hận, tình thân trở lên nhạt nhòa. Tôi biết trong họ vẫn còn tình thương dành cho nhau, chỉ là nó bị dồn nén bởi những hoàn cảnh éo le mà thôi, mong họ có thể nhận ra trước khi qúa muộn. Lời nhắn nhủ cuối cùng với những người thân yêu của tôi "Hãy yêu khi còn có thể"!
• Bài dự thi của Ha Thu <s2thesun171091@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Các chuyên gia phong thủy tiết lộ: 4 con giáp này có vận may tài lộc bất ngờ khi về già
4 con giáp này khi về già được hưởng cuộc sống thanh bình, dư dả.
5 thói quen khiến sự lo âu trở nên tồi tệ hơn
Nếu bạn muốn giữ cân bằng và ngăn chặn sự lo âu của mình, hãy xây dựng một cuộc sống lành mạnh với giấc ngủ chất lượng và những thói quen tốt.
Nên ở lại thành phố làm việc hay về quê làm việc
Mỗi lựa chọn đều mang lại những ưu và nhược điểm riêng, và điều quan trọng là phải đánh giá và xem xét những điểm này một cách tỉ mỉ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Ở lại thành phố hay trở về quê đều có lợi ích của riêng nó nhưng bạn có nhìn thấy lợi ích đấy không, hay chỉ nhìn thấy mặt bất lợi của nó thì lại khác
Mênh mông tình đất
Cô tin là đất ở đây linh thiêng lắm, đất có tâm hồn đất có linh hồn trong đó, đất có thể hiểu được tiếng nói của người nên đã bao năm ở nơi này mà cô cứ thấy cuộc sống khấm khá hẳn lên và ngày càng đạt được giống như những gì cô mơ ước.
5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất
Cùng khám phá đâu là những cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo cực kỳ ấn tượng nhé!
Đã từng là hồi ức đau buồn
Chúng ta không thể vượt qua bất cứ trở ngại gì vì đơn giản anh không hề yêu em như em đã tưởng. Và cũng vì ngay từ đầu anh đã không trân trọng tình yêu của em rồi nên mọi thứ đã không ý nghĩa gỉ nữa khi anh muốn làm bất cứ gì cho em.
Khởi đầu và kết thúc
Nhưng cũng chính từ những giọt nước mắt chia ly, chúng ta nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bởi thanh xuân cuối cấp không chỉ là kết thúc mà còn là sự khởi đầu của một chặng đường mới. Đó là thời điểm chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình
Bao la biển trời
Ông Ba nhìn ra xa, ngoài kia là biển cả bao la, người bạn lớn của ông của con tàu của ông của gia đình ông biết bao năm tháng. Chắc biển cũng thấu hiểu những nỗi lòng của ông của những người làm công việc như ông.
4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào
Giao tiếp giữa người với người là một loại nghệ thuật, làm sao để thân thiết là không sỗ sàng, lịch sự mà không bị xa cách?
Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!
“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người