Những con chim di cư
2013-08-26 08:40
Tác giả:
Người ta vẫn thường nói về những con chim di cư buộc phải rời đi và rồi một ngày nắng ấm chúng sẽ quay lại nơi vốn dĩ chúng thuộc về. Tôi đã từng có một người bạn, cậu ấy bỏ đi vào ngày mà những chú chim di cư bay về phương nam tránh rét. Nhưng, vì một lí do nào đó cậu ấy không quay lại đây nữa. Kể từ đó, tôi chưa từng có thêm một người bạn nào cả, những ngày trôi qua của tôi thường rất giống nhau. Và trong thế giới quan của mọi người tôi là một đứa trẻ cô độc... cứ mãi cô độc cho đến khi tôi trở thành một sinh viên năm nhất của một trường đại học.
Màu của hạnh phúc ư? Có một số người đã hỏi tôi về nó. Cũng có thể là màu vàng của nắng, hay màu đen của màn đêm. Tôi đã trả lời họ như thế. Nhiều lúc, vô tình tôi lại nhớ đến họ- những con người đi qua đời tôi rồi bất chợt mỉm cười, tự hỏi: " Liệu ta có còn cơ hội gặp lại?"
Đôi khi tôi thích sự cô độc, đôi khi thì không bởi một khi bạn cô độc bạn chỉ có thể trung thành hay phản bội chính bản thân mình mà thôi, điều đó thực sự đáng buồn.
***
Trời vào thu, lá rụng đầy và phủ dày những con đường, những chiếc lá lẻ loi khẽ cựa mình trên thành của những ô cửa sổ bỏ ngỏ. Năm trước, tôi đã từng giữ một chiếc lá như thế bởi tôi nghĩ nó cũng cô độc như tôi. Và năm nay, có lẽ tôi không cần chiếc lá thứ hai như vậy nữa, tôi gạt tay để chiếc lá tiếp tục cuộc hành trình ngắn ngủi còn lại. Bằng cách này hay cách khác những chiếc lá như vậy cũng sẽ được hồi sinh bởi chúng đều mang linh hồn như con người chúng ta vậy.
Tôi mỉm cười nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm sinh viên.
***
Tôi đi bộ một quãng đường dài vài trăm mét để đợi xe bus, nhưng cái cảm giác thực sự muốn bỏ xa mọi thứ sau lưng một cách nhanh chóng làm tôi quyết định chạy. Không tồi cho một ngày nắng lên sớm!
Nhớ lại hồi mới vào cấp ba, tôi đã lên cả một kịch bản cho ba năm học. Nhưng mãi mãi bộ phim ấy chỉ dành cho một- mình- tôi mà thôi. Một mình tôi tự đạo diễn, tự chọn bối cảnh, tự quay và tự diễn bộ phim của tôi. Vì vậy nên sẽ không có một kịch bản nào nữa. Tôi luôn tự hứa với bản thân mình như vậy!
Tôi thầm chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong thư viện, một chiếc ghế đá mà tôi cho rằng nó cô đơn nhất trong những chiếc ghế đá mà tôi từng thấy, một bản nhạc để nghe đi nghe lại khi buồn và một góc tự kỷ sau trường, may mắn là tôi chỉ đến đấy đúng 10 lần sau tháng học đầu tiên.
***
Rồi những buổi chiều mùa đông cũng đến, màu nắng vàng ối hắt nhẹ vào những ô cửa kính. Thường thì tôi sẽ ở lại lớp học khoảng 10 phút sau khi tan, nghe một bản nhạc không lời vài lần, nhìn những vệt nắng di chuyển trên sàn nhà, thành cửa và những bức tường của dãy nhà đối diện. Tôi thích sống trong những ngày mùa đông có nắng, khi những cơn gió dễ dàng hong khô giọt nước mắt trên khuôn mặt của một ai đó, khi những chiếc lá khô còn sót lại bắt đầu những cuộc hành trình cuối cùng của mình trong đơn độc. Tôi yêu chúng bởi tôi yêu chính bản thân mình.
Sát ngày thi, bạn bè cùng lớp học nhiều hơn, và tôi cũng đâm đầu vào học. Nhiều lúc tôi cố nán lại đến khi tia nắng cuối cùng của ngày tắt mất và chân trời chỉ còn là một khoảng đỏ rực dần thu hẹp lại và mờ dần. Tôi thường xuyên vào thư viện trường, đồng nghĩa với việc tôi quên thẻ thư viện trong đó nhiều lần hơn. Chạy từ lớp học đến phòng thư viện, lấy thẻ rồi chạy đến điểm dừng xe bus gần trường dần trở thành một phần trong "ngày của tôi"
***
Có ai đang ngồi "chỗ của tôi" trong phòng thư viện và đọc một cuốn sách dày. Điều này làm tôi cảm thấy không mấy dễ chịu. Với tay cầm vội chiếc thẻ trên mặt bàn, nhân tiện ngó qua cửa sổ, nắng sắp tắt rồi... Tôi toan quay người ra về, có tiếng nói phát ra từ cuốn sách có ai đó cầm đọc làm tôi giật bắn mình.
- "Cái thẻ là của bạn à? Bạn làm mình nhớ đến hồi học tiểu học."
Tôi không biết cậu ấy có cười khi nói câu đó không, nhưng ngoài lề chút thì giọng nói rất ấm, thực sự rất ấm.
- "Sao? Ừ! là của tớ... sao lại là tiểu học?" tôi thắc mắc.
- "Chỉ có những đứa trẻ tiểu học mới đánh dấu chỗ ngồi như bạn thôi". Cậu ta đáp.
Tôi nhìn xuống mặt bàn những dòng chữ mang nghĩa sở hữu và tên tôi được viết dày trên đó, may mắn là chúng được viết bằng bút chì.
"Chỉ là một thói quen tiểu học khó bỏ thôi". Tôi nhìn thẳng vào cuốn sách và nói.
Cậu ấy cười và tự dưng tôi cũng mỉm cười. Lâu lắm rồi tôi mới có được cái cảm giác này, cái cảm giác được bé lại trong hình hài của một cô bé 18 tuổi.
Hồi ức
" Tớ đánh dấu lại nhé! đừng để sách sang chỗ của tớ nữa!"
Quân thu mình lại như con gái, nhưng thực sự nó là một thằng con trai bởi nó luôn biết cách nhường nhịn một đứa con gái như tôi. Tôi dùng cây bút chì cố tô đi tô lại "đường biên giới" bất khả xâm phạm ấy. Trong lúc cảm nhân một chỗ ngồi rộng hơn thì tay Quân khẽ lấn sang đường biên giới nó gục mặt xuống bàn và khóc thút thít, tôi dùng thước gõ nhẹ vào khuỷu tay nó nhưng nó vẫn không ngừng khóc. Nể tình nó là đứa bạn thân nhất và duy nhất của tôi, tôi dùng bút chì khẽ bẻ cong "đường biên giới" rồi quay sang nó tỏ vẻ an ủi:" Như thế được chưa?"
Nó đưa đôi mắt ướt đẫm lên nhìn tôi và nói: "Oanh này! như thế nào là cô đơn?"
Tôi tròn mắt vì câu hỏi ngu ngốc của nó, tôi đáp lại như một người chị cả:
" Thì là lúc cậu mất một người bạn như tớ! Gắng đừng để mình cô đơn nhé!". Tôi mỉm cười tinh nghịch.
Khi đó chúng tôi còn là những đứa trẻ lớp hai...
" Về thôi! muộn quá rồi. Cùng về với tớ không Oanh?"
Cậu bạn ngồi "chỗ của tôi" gấp sách để lên giá rồi quay lại nói với tôi.
Phương xa, bầu trời vẫn ửng hồng.
***
Hôm nay, một ngày nắng ấm. Tôi vừa thi xong môn cuối và chuẩn bị cho một kỳ nghỉ tết dài. Tâm trạng rất thoải mái, đặc biệt là khi được ngồi một mình trong thư viện. Tôi nhìn qua ô cửa sổ, những cành cây may mắn vẫn còn vương lại vài chiếc lá. Gió rít mạnh từng rồi làm những chiếc lá còn sót lại run lên...
" Lâu quá rồi nhỉ!"
Thật không lẫn vào đâu được giọng nói ấy! Ấm và thân quen. Tôi mỉm cười: "Ừ!"
Cậu ấy ngồi cạnh tôi và lấy từ cặp ra một tờ giấy viết nhật ký và một cây bút.
"Làm gì thế?". Tôi tò mò.
"Đừng làm ồn! tớ sẽ viết một lá thư".
"Viết thư? Thời buổi này ai còn viết thư nữa? Cậu làm mình nhớ đến hồi tiểu học" Tôi cười và hét ầm lên trong thư viện như một đứa con nít.
Hồi ức 2
Suốt quãng thời gian học tiểu học Quân đều viết cho tôi một bức thư và bỏ vào phong bao lì xì rồi gửi tôi mỗi khi kết thúc kỳ nghỉ tết. Mỗi bức thư được vài dòng toàn là chuyện nhảm nhí khi nó về quê. Chúng vẫn còn ở trong ngăn kéo bàn học của tôi. Cho đến lớp 4 tôi không còn nhận được lá thư nào của cậu ấy nữa.
" Oanh này! màu của hạnh phúc là màu gì? "
Lại một lần nữa tôi bị bất ngờ về câu hỏi đó!
"Sao lại hỏi thế?" tôi thắc mắc.
"À! Tớ muốn chọn màu giấy viết thư".
Tôi cười nhạt, "Sao rắc rối thế! chọn màu hồng đi! không phải khi yêu người ta nhìn cuộc sống toàn là màu hồng sao?"
" Vậy cậu thích màu nào hơn?"
Cậu ta cầm ba tờ giấy màu đặt trước mặt tôi. Tôi hạ giọng: "Màu vàng!"
Tôi rời khỏi ghế ngồi và chọn một quyển sách dày rồi ra về.
***
Đã từng là một cô bé tiểu học vừa chớp mắt một cái tôi đã thấy mình ở đây- cái tuổi 18 đẹp nhất của đời người. Đông đã qua và xuân cũng đến rồi. Thời gian chưa bao giờ tỏ ra dễ tính với tôi.
Hôm nay, một ngày mùa xuân mưa khá to, tôi nhẩm tính trong đầu quãng đường mà mình phải chạy mà thấy rét run. Lâu lắm rồi tôi mới quên ô. Cũng kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ con tiểu học. Khi ấy, nhà Quân khá gần nhà tôi vì thế mà tôi thường không lo bị ướt mỗi trời mưa. Mặc dù vậy tôi và Quân chưa bao giờ đi chung ô, bởi mấy cái ô màu mè của trẻ con thường rất bé nên nó nhường cho tôi và chạy vội về nhà lúc đó trông nó nhìn rất tội... Bỗng cảm thấy ấm lòng mặc dù ở dưới sân trường có cả trăm người đang đi chung trong những chiếc ô lớn.
"Cũng không có ô luôn à?"
Cậu bạn ngồi "chỗ của tôi" từ đâu chạy đến hét thẳng vào mặt tôi làm tôi phải lùi một bước về phía sau.
"Sao ầm lên thế!? Ờ! tự nhiên lại quên! không có ô đến tìm tớ làm gì?"
Tôi đẩy cậu ta ra và chạy về phía cổng trường, bất thần cậu ta cũng chạy theo.
"Sao không đợi ai có ô rồi đi cùng?" tôi nheo mắt quay sang hỏi.
"Tớ bị ướt mưa quen rồi".
Tôi phải công nhận là cậu ấy bị ướt mưa quen rồi! Nói xong câu đấy mặt vẫn tươi tỉnh như thể muốn nuốt hết chỗ nước mưa của ngày hôm nay.
Mấy ngày nay rồi, trời không có nắng.
***
Xuân... mùa giữ nắng
Khó khăn lắm mới tìm được một chút nắng trong mùa xuân, khó khăn lắm lòng người mới bớt lạnh trong lầm lũi những cơn mưa, khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi lối sống phó mặc mình cho số phận, khó khăn lắm tôi mới có thể nhìn và yêu được cuộc sống như những đứa trẻ tiểu học.
Thi thoảng trong thư viện tôi lại bắt gặp cậu bạn ngồi "chỗ của tôi" ngồi một chỗ khác và chăm chú vào một quyển sách dày, đôi lúc tôi chào, đôi lúc thì không, cũng có khi chúng tôi nói chuyện về trăm thứ trên trời dưới biển những không dám cười to. Cậu ấy cho tôi cái cảm giác được bé lại thật sự, cái cảm giác được cười một cách trong trẻo nhất, cậu ấy mang lại cả một chút nắng ấm và niềm vui trong những ngày mưa buồn.
Cậu ấy luôn tỏ ra bí ẩn, mọi thứ thuộc về cậu ấy tôi đều không biết nhiều ngoài một phần nội tâm qua những lần nói chuyện ngắn, điều đó làm tôi từng nghĩ cậu ấy cũng như họ- những con người đi qua đời tôi. Rồi cũng sẽ quên thôi!
***
Năm hai
Lại một mùa thu rụng lá...
Tôi quay lại chỗ ngồi cũ trong thư viện và ngồi đọc một cuốn tản văn. Thư viện vắng người và chủ yếu là những người vào ra mượn sách. Tôi đưa mắt một lượt để tìm một cậu bạn năm nhất nhưng không thấy. Nắng sớm hắt mạnh vào những ô cửa kính khiến những bức tường trở nên sáng hơn. Tôi gấp quyển sách và quay trở lại lớp học.
Từ hôm đó tôi không còn gặp cậu ấy nữa. Nhưng kỳ thực tôi không còn coi cậu ấy như một người tình cờ đi qua đời tôi, cái cảm giác được gặp và nói chuyện với cậu ấy giống như thể chùng tôi đã từng quen nhau từ -rất- lâu. Nhận ra không phải cố xóa sạch đi là ta sẽ dễ dàng quên. Khi tôi cố quên cậu ấy thì sự thật là tôi đã nhớ cậu ấy vô thưởng vô phạt đến mức chỉ cần thấy một dáng người quen bước vào thư viện, trời mưa hay những lá thư đều có thể làm cho tôi nhớ về những gì xưa cũ. Cũng đã khá lâu...
Trong vài nghìn sinh viên của một trường đại học, tôi đã bỏ quên mất một người. Điều đáng buồn là tôi không biết dù chỉ là tên của người đó nên có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể tìm lại thứ mà mình đã lỡ bỏ quên, mặc dù tôi thực - sự - muốn .
***
Cuối thu trời có phần cao hơn. Thời gian thì vẫn chưa tài nào giúp bám bụi được những kí ức của tôi về cậu ấy.
Và hôm nay tôi nhận được lá thư trong giàn dụa nước mắt của người đưa.
Lá thư màu vàng được gấp gọn và đặt trong bao lì xì
"
Gửi người bạn thân nhất của tớ!
Chào!
Khi cậu cầm trên tay là thư này thì mọi ký ức của cậu về tớ trong quá khứ vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là vậy rồi. Nhưng ấn tượng của cậu về tớ trong tương lai thì sẽ không thể có thêm nữa.
Có những tình yêu bắt đầu và kết thúc chỉ ở một điểm hẹn và những loại đồ uống thân quen. Không phải yêu đương quá rắc rối và cũng quá dễ để không - tài - nào - hàn gắn sao? Vậy hãy cứ là bạn, những người bạn tốt nhất của nhau và hãy gọi nhau như thế kể cả khi tớ không còn nữa như một lời cảm ơn được không? Hãy hồn nhiên mà tha thứ cho nhau như những đứa trẻ bởi đây là lần cuối cùng tớ có thể xin lỗi cậu... có được không?
Xin lỗi vì thời gian không đủ dài và cậu thì cứ mãi cho rằng mình cô độc ngay cả khi tớ bỏ đi, gặp lại cậu, rồi ra đi vĩnh viễn...
Không biết tớ có quyền dặn dò một -người -bạn khi tớ đã bỏ đi từ 10 năm trước mà không nói một lời với cậu. Nhưng dù sao tớ cũng không còn cơ hội để trực tiếp hỏi ý kiến cậu nữa. Bởi vì tớ là bạn thân nhất của cậu nên tớ sẽ tự cho mình cái đặc quyền này.
Bạn thân này! Đừng bao giờ quên ô nữa bởi sẽ không có ai tốt bụng như tớ của ngày xưa nữa đâu, đừng cố nán lại tự kỷ vào những buổi chiều trong lớp học hay thư viện nữa bởi sẽ không có ai rảnh rỗi ngồi nói những chuyện tào lao với cậu ngoài tớ đâu, đừng cứ mãi khép mình như vậy bởi có tớ nên cậu chưa từng cô đơn và sau này vẫn thế!
Mình luôn có cảm giác cậu đang mỉm cười khi đọc những lá thư đặt trong phong bao lì xì của ngày xưa. Và rồi một ngày nào đó lá thư này sẽ nằm trong những "ngày xưa" của cậu. Hãy mỉm cười khi đọc lại nó cho dù nó là của ngày hôm nay.
Tớ quay lại để biết mình không cô đơn!
Người bạn thân nhất của cậu
Quân."
***
"Cậu ấy đi rồi! Sáng nay!"
Tôi đứng lặng người và nhìn về quá khứ xa, thật sự rất xa...
Bạn có nghe thấy không gió đang hát một khúc nhạc buồn?...
Những chiếc lá khẽ cuốn mình theo gió thực hiện những chuyến hành trình cuối cùng. Một chiếc lá còn sót lại khẽ run rẩy khi chiếc lá nằm cạnh đã mất đi để lại một khoảng trống lạnh lẽo không thể lấp đầy.
Trên trời, những con chim di cư đang bay về phương nam tránh rét. Rồi chúng sẽ quay lại chính nơi chúng rời đi vào một ngày nắng ấm.
Đông cũng sắp về...
***
Tuổi thơ là những chuỗi ngày không mấy gọn gàng bởi nó đã phải trải qua biết bao mùa giông bão. Nhưng dường như ở đâu đó vẫn có những khoảng nhỏ ngăn nắp và tỏa nắng. Và chúng ta là những đứa trẻ hồn nhiên sẵn sàng yêu thương nhau vô điều kiện.
- Bài dự thi của oanh nguyễn <muamuaha1095@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.