Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những căn bệnh lạ trên blog...

2009-04-08 09:29

Tác giả:


Thế giới blog thật là muôn màu muôn vẻ, đem lại cho người chơi thật nhiều cảm xúc, vui có, buồn có, hỷ nộ ái ố đủ cả, thường thì vui nhiều hơn buồn. Blog giúp người chơi cũng thể hiện một phần nào đó cá tính, phong cách của mình trên thế giới ảo mà thật, thật mà ảo này.
 
Và rồi cũng có những căn bệnh "dễ thương" làm cho nó muôn màu muôn vẻ hơn, cuốn hút hơn.


1. Bệnh "giựt gân câu khách": Mở cái blog ra cũng như mở cái quán vậy, không nói ra nhưng ai cũng mong muốn mình đông khách tới thăm, tới trò chuyện. Thật là vui khi chủ nhân có cái gì đó hay, hay theo thuật ngữ chuyên môn là "hot" để chia sẽ với mọi người vào chơi, bình loạn tùm lum tà la. Nhưng rồi nhiều khi "ăn quen, nhịn không quen", thấy quán mình hơi vắng một tý là tìm cách "chơi trội" bằng những blast gây shock, những tiêu đề bốc lửa, gây tò mò hoặc là những câu rên la thảm thiết mà nhiều khi chuyện cũng chả có gì hết... Cái này còn gọi là "Treo đầu dê, bán thịt lừa"... Bệnh này cũng vui vui.

2. Bệnh giựt blast liên tục: Bệnh này cũng có hơi hám liên quan đến chuyện "câu khách", nhiều chủ nhân nhiều khi một ngày giựt blast cả mấy chục lần, theo thuật ngữ chuyên môn là "Cợi trên đầu người khác", mở ra một cái là phải nằm "chình ình" ngay trên top của home page trong friend list người khác. Sáng chưa đánh răng: Giựt blast, đánh răng xong: Giựt blast, ăn sáng: Giựt blast, Ăn bữa lợ: Giựt blast, ăn trưa: giựt blast, trước khi đi ngủ: giựt blast... Tóm lại là: hở tay tí nào là giựt blast phát đó, mà ko hở cũng làm cho hở tay để giựt mới yên. Bệnh này thì có cái là nếu blast ko thay đổi nội dung thì dễ gây nhàm chán cho người khác, hoặc cứ "ngồi trên đọt" hoài làm bạn mình tìm entry mới của người khác hơi khó khăn một tí. Nhưng cũng không sao, vui vui...

3. Bệnh chửi trên blast: Bệnh này rất là kỳ, tức lên là chửi, ko kể lời chửi tục, chửi thề của mình đang có hai ba trăm người khác đang phải nghe mình chửi. Giận vợ: chửi, giận bồ: chửi, giận bạn: chửi. Nhiều khi mở homepage ra mà giật thon thót, ko biết mình có làm gì ko mà nó chửi mình ghê vậy ta... kekeke. Bệnh này ko được vui cho lắm, vì ai cũng đã, đang và sẽ chửi nhưng chửi có lúc có nơi, chửi mà bắt những người ko liên quan nghe thì cũng kỳ...

4. Bệnh bán than: Bệnh này thường hay do những chủ nhân có tâm (sinh) lý không được ổn định mắc phải, suốt ngày ngồi than vãn chán quá, buồn quá, mệt quá, ko biết làm gì hết. OK, ai cũng chả có lúc buồn lúc chán, nhưng nhiều khi than liên tục, than từ ngày này sang ngày khác làm bạn mình cũng oải theo. Mất nhuệ khí, tinh thần theo luôn...Giả sử nếu mình mở ra gặp một cái blast nào đó vui tươi thì chắc chắn mình cũng sẽ cảm thấy vui theo, hăng hái theo và ngược lại. Nhưng suy cho cùng thì ai mà vui mãi được. Cho nên đã chơi thì bắt buộc phải mua "than" thôi.

5. Bệnh nổ: Bệnh này thì thường vô hại, gây kích thích cho người khác cũng nên. Bệnh này thường hay mắc phải trong avatar, hoặc theme (ví dụ: chụp ảnh với người nổi tiếng, chụp ảnh với xe hơi, avatar đeo dây chuyền bự tổ chảng là một ví dụ... kekeke).

6. Bệnh dọa "tự tử": Bệnh này rất dễ lây, người mắc bệnh thường tuyên bố mình sẽ "tự tử", nhiều người sẽ đến khóc thương, tổ chức "đưa đám", rồi đột nhiên sống lại, rồi "tự tử", rồi sống lại, một hồi rồi người ta cũng không biết là sống hay chết luôn, ít người "tự tử một lần rồi chết hẳn", qua đó cũng thấy sức "quyến rũ" của thế giới blog, ko dễ gì mà dứt ra được. (Bật mí: Thừa Lâm Tự cũng có người mua hai kg bún về "tự vẫn" rồi sau đó 10 ngày sống lại...), hiện nay đang có dịch vụ "Cái chết êm ái" cho những người chán blog, muốn tìm đến cái "chết" nhẹ nhàng êm ái...



7. Bệnh thích xảy ra sự cố: Bệnh này cũng rất buồn... cười. Trộm vía, nhiều người cứ mong muốn mình có chuyện gì đó, một sự cố gì đó để ra đời một entry, ví dụ "ước gì bị bồ bỏ", ước gì bị đuổi việc... Bệnh này có nhưng tương đối hiếm, vì hậu quả của bệnh tương đối đau đớn...

8. Bệnh bóc tem: Bệnh này sẽ rất là dễ thương nếu người "bị bóc tem" sau đó nhận thêm một câu comment gì đó, chứ "bóc tem" người ta rồi mà bỏ đi một mạch không trả lời trả vốn gì cả thì thật là quá đáng...

9. Bệnh mời comment: Bệnh này thường gây khó xử cho người được mời, vì nhiều khi người ta không rãnh, hoặc thậm chí là người ta không có hứng để comment với cái entry đó, vậy mà cứ đèo queo mời comment cho được, không comment là giận, chửi thầm trong bụng "bữa sau mày mà viết entry đừng hòng tau qua comment cho một chữ..."...kekeke. Thậm chí nhiều người không có trong friendlist của nhau cũng đi quảng cáo rùm beng, vô comment nha bạn, entry mới của mình có viết về bạn đó...

10. Bệnh mời viết testimonial: Bệnh này cũng kỳ lắm nha, testimonial hay thường gọi là test là một cái gì đó mình muốn chứng nhận cho người bạn của mình, như là một sự "khẳng định" thường hoặc là sâu sắc hoặc là vui vẻ gì đó. Cái này đòi hỏi phải hiểu biết nhau một thời gian, nhưng nhiều người mới quen nhau, vừa mới add friend là cứ đè ngữa người ta ra mời viết test cho mình, ko viết là giận, khổ cái là đã biết gì nhau đâu mà viết, nhiều khi bí quá làm... đại: "Anh không biết viết gì cho em hết, chúc em luôn vui khỏe, trẻ mãi không già"... Tệ hại hơn, nhiều người còn chơi bulk test, viết test cho hàng loạt cho cả đống người trong friendlist với nội dung hoàn toàn giống nhau.

11. Bệnh quảng cáo: Có những bệnh mang tính chất "thương mại" kiểu như "Chào Sư Thầy, chúc bạn một ngày tốt lành, thế giới nước hôi..." cuối cùng là một câu: Xin lỗi vì đã spam. Đây quả là kiểu "Đốt nhà người ta rồi xin lỗi"...

12. Bệnh ngồi đếm pageview, comment: Bệnh này đúng ra không gọi là bệnh, vì thực ra đôi khi có những con số trên ngôi nhà blog của mình cũng thật là đặc biệt. Ví dụ: paveview 9999, comment 9999 hoặc là 100.000, 1 triệu, nhưng nhiều chủ nhân làm dụng quá, đôi khi những con số chả có ý nghĩa gì lắm cũng "giựt" blast treo thưởng, dễ gây hiểu lầm cho người khác là rãnh quá, không có việc gì làm ăn rồi ngồi đếm pageview, thực ra nhiều khi có rãnh đâu, đôi khi phải làm ăn nữa chứ...

13. Bệnh "thấy là add": Đây cũng thuộc dạng bệnh kinh niên, người mắc bệnh này thường có phương châm "tăng bạn bớt thù" nên gặp bất cứ ai là add, ko cần biết em là ai, ko cần biết em từ đâu, add em vì chỉ biết đó là em... Add nhau rồi nhiều khi cả đời cũng chả ngó ngàng gì nhau nói gì đến chia với chả sẻ. Tác dụng phụ của bệnh này là căn bệnh "thích là remove", nằng nặc add người ta cho bằng được rồi lẳng lặng xóa nhau trong bóng đêm...

14. Bệnh "thích hưởng xái": Nếu có dịp tạt ngang tạt dọc một số blog nổi tiếng, chúng ta sẽ thấy một số nhân vật thường xuyên chình ình trong active friendlist của người nổi tiếng đó, rồi nói những câu rất thân mật với người nổi tiếng, những câu tưởng chừng như "thân hơn cả một người bạn thân" để gây tò mò cho khách thập phương, không biết vị này là người yêu hay gì với người kia nhỉ? Thế là "hưởng xái" được một ít pageview từ khách tứ xứ...

Lời kết: Đây chỉ là những căn bệnh mà Sư Thầy bắt gặp ở đâu đó trên thế giới blog này, nó dễ thương hay không tùy quan điểm mỗi người, ngẫm lại thấy mình mắc cũng hơi bị nhiều, nhưng dù sao đi nữa đó chính là những cái tạo nên sắc màu cho thế giới blog này.

Riêng tui thì có thêm một bệnh nữa, căn bệnh thứ 15: Ai đọc entry của tui viết xong mà không comment là tui lại giận, bữa sau viết cái gì tui ứ ứ ứ ứ qua comment đâu!

  • Theo SƯ THẦYs blog/Thếhệ8x

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

back to top