Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người làm việc vì tiền chưa chắc đã thành công

2025-10-06 13:15

Tác giả:


Ngoài số tiền thù lao mà bạn được trả mỗi tháng, công việc còn mang lại cho bạn nhiều giá trị hơn thế. Người thông minh sẽ biết dùng công việc làm bàn đạp để nâng cấp bản thân.

***

Tinh anh công sở 4.0

Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Tiền bạc là thứ không thể thiếu đối với mỗi người. Có tiền, chúng ta có thể mua xe hơi cao cấp, ở biệt thự xa hoa, ăn sơn hào hải vị, đi du lịch tới nơi mình thích, mua sắm đủ loại vật phẩm xa xỉ để tỏ rõ thân phận. Có tiền, có thể giải quyết hàng tá việc một cách dễ dàng, tựa hồ trong cuộc sống không còn chuyện gì phải lo nghĩ nữa. Thế nhưng, sự thực có phải như vậy không?

Andrew Carnegie trở thành vua thép nổi tiếng thế giới năm ông ba mươi ba tuổi. Năm đó, ông phát biểu rằng: “Đời người phải có mục tiêu, nhưng kiếm tiền là mục tiêu tồi tệ nhất. Tôi hi vọng ngoài tài sản trực tiếp ra, mỗi người đều có thể nhìn thấy tài sản gián tiếp. Ngoài tài sản theo nghĩa hẹp, còn nhìn thấy tài sản với nghĩa rộng.

Có lẽ có người sẽ nói đó là bởi ông có tiền, cho nên mới không coi trọng đồng tiền. Nếu tôi có tiền, tôi cũng nói ra được những lời như thế. Trên thực tế, nếu bạn coi kiếm tiền là mục tiêu duy nhất của cuộc đời, bạn sẽ chỉ biến thành nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến. Không tin, bạn hãy đọc câu chuyện dưới đây:

"Mùa hè năm ấy, trời nắng như đổ lửa, một nhóm công nhân đang làm việc trên đường sắt, người nào người nấy mồ hôi túa ra đầm đìa. Đúng lúc này, một đoàn tàu chầm chậm tiến vào, cắt ngang công việc của họ. Đoàn tàu dừng lại bên cạnh nhóm công nhân, cửa sổ của một toa tàu mở ra, các công nhân bỗng cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ trong toa tàu.

Cùng lúc ấy, một giọng nói ôn hòa, trầm thấp và thân thiện cất lên: “Là cậu sao, David?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, David, người phụ trách nhóm công nhân hưng phấn xông về phía cửa tàu, trả lời: “Tôi đây, Jim à? Gặp được cậu thật vui!”. Jim là CEO của công ty đường sắt này, cậu và David là bạn bè tốt của nhau. David được mời vào con tàu, trò chuyện với Jim một hồi lâu.

Sau đó, đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, hai người bịn rịn nói lời tạm biệt. Sau khi đoàn tàu hỏa rời đi, nhóm công nhân vây quanh David, lấy làm tò mò không biết tại sao David lại thân thiết với CEO của công ty như vậy. David đắc ý giải thích, hai mươi năm trước mình và Jim tới nơi này làm việc cùng một ngày, cùng trên tuyến đường sắt này.

Nghe thấy vậy, mọi người bắt đầu trêu chọc David, hỏi hai người cùng tới, tại sao bây giờ cậu vẫn làm việc dưới cái nắng như thiêu như đốt, còn Jim lại trở thành CEO của công ty đường sắt, khác biệt một trời một vực như vậy. David buông tiếng thở dài, như suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: “Đó là bởi hai mươi năm trước, Jim làm việc vì tuyến đường sắt này, còn tôi chỉ làm việc vì 1,75 USD mỗi giờ”.

Trong cuộc đời, nếu kiếm tiền là mục đích duy nhất của bạn, thì nó chính là mục tiêu tồi tệ nhất, giống như những gì Andrew Carnegie đã nói. Trong cuộc đời, nếu kiếm tiền là mục đích duy nhất của bạn, thì nó chính là mục tiêu tồi tệ nhất, giống như những gì Andrew Carnegie đã nói.

Khi bạn biết mục tiêu mình theo đuổi nằm ở một tầm cao nhất định, đồng thời bước từng bước về phía nó, nghiêm túc tích lũy mỗi bước đi của mình, đó mới được xem là đang tiến lên trên con đường tiến tới thành công. Chỉ cần bạn có thể đặt tầm nhìn ở phần tài sản gián tiếp, tích lũy nó trước, thì tài sản trực tiếp sẽ đến với bạn.

znews.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những Chuyện Tình Mùa Thu | Playlist Radio Mùa Thu Hay Nhất

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top