Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người bố của tôi

2024-06-04 17:15

Tác giả: Lạc Ly


blogradio.vn - Lúc đó tôi đã nghĩ, liệu khi mà bố và mẹ tôi mất đi, liệu tôi có thể giống như ông, bình tĩnh mà lo hậu sự cho họ như bố tôi không. Hoặc có lẽ tôi sẽ khóc ngất ra ở đấy, bởi vì khi đó phía sau tôi đã không còn ai chống đỡ nữa rồi.

***

Gia đình tôi không giàu có, nhưng cũng không tính là không có gì ăn. Dù bữa nay bữa mưa đơn giản, nhưng thật ra đối với tôi cũng là hạnh phúc. À trừ việc ông bố của tôi, người mà tôi không hiểu được.

Nhà tôi có mỗi bố là đàn ông thôi, nên nhiều việc nặng nhọc đều đến tay ông hết. Nhưng không phải lúc nào ông cũng nhớ để làm, phải nhắc ấy.

Có lẽ bởi vì tôi là con đầu, nên đôi khi bố vẫn thương tôi nhiều hơn em gái. Nhưng với tôi có lẽ ông ấy là một người khá khó hiểu.

Giống như nhiều người đàn ông khác, bố tôi thích uống rượu, thích hút thuốc, đôi khi cũng lao vào đánh cờ. Dù vậy ông sẽ không bao giờ bỏ bê công việc cuốc đất nhổ cỏ của mình. Đôi khi tôi thấy ông rất muốn đi chơi ở một nơi nào đó, nhưng dù có mời ông cũng vô cùng ít khi đồng ý đi. Tôi không hiểu lắm, hay bởi vì hồi trẻ bố đã từng đi vào nam ra bắc nên giờ không còn cảm thấy cần thiết. Hay chỉ là không muốn tốn thêm chút tiền để dành cho chị em chúng tôi ăn học.

Bố tôi ngoài là một người bố khó hiểu, trong mắt tôi ông cũng làm một người con kì lạ.

Tại sao ư? Cái này phải nói đến mối quan hệ của bà nội và bố tôi.

Tôi không rõ quan hệ của bố tôi và bà hồi bố chưa có chúng tôi như thế nào. Qua lời kể của bố, thì từ bé bà đã không thích bố rồi, có lẽ vì ông ấy quá nghịch ngợm, cứng đầu và khó nuôi. Còn khi tôi còn nhỏ, trong tí nhớ bà luôn chải đầu cho tôi, cũng chăm sóc tôi nhiều lắm. Nhưng không biết từ bao giờ mà quan hệ của tôi với bà nội xa cách đến vậy. Phải chăng từ khi nhà tôi bắt đầu xây nhà, và rồi ở giữa nhà bà và nhà tôi có một bức tường ngăn cách, hay chăng bắt đầu khi chị em tôi phát hiện ra bà không thích mẹ, và dần không thích cả chúng tôi. Tôi không rõ nữa.

Chỉ biết là từ đó gia đình tôi và gia đình chú bác xung quanh dường như cách biệt với nhau vậy. Và chúng tôi cũng chưa từng nhận được thứ gì từ bà.

Nhưng tuy nhiên phận làm con, làm cháu, đôi khi người ốm thì vẫn phải sang hỏi thăm, chăm sóc. Có lần bà nội ốm, mẹ mang phận con dâu, phải sang chăm nom bà, cũng đưa chúng tôi sang thăm. Dù cho có bằng mặt không bằng lòng, dù cho trước đó bà có luôn nói chúng tôi là những đứa cháu bất hiếu, coi mẹ tôi là đứa con dâu mất nét vì không đẻ được con trai, cũng dạy hư cháu gái thì ba mẹ con chúng tôi vẫn phải làm tròn bổn phận. Trừ người bố, người con trai thứ hai của bà.

Sau đợt ốm đấy, bà nội cũng yếu hẳn. Dù chúng tôi có sang thăm mấy lần, nhưng tuyệt nhiên bố chưa từng ghé thăm.

Sau đó vào năm ngoái, bà ấy nhắm mắt xuôi tay. Có lẽ vì tình thâm cốt nhục, ông ấy cũng qua để nhìn mặt người mẹ của mình lần cuối. Rồi cùng các bác, các chú thay trang phục cho bà, lo hậu sự.

Ngày tổ chức tang lễ, ông ấy vô cùng bình tĩnh cùng các bác, các chú, cô tôi, ai cũng đang mắt đỏ hoe, tiếp đón người đến cúng tế.

Bất tri bất giác, trong nhưng ngày tang lễ, ánh mắt của tôi luôn tìm và nhìn theo ông mọi lúc. Tôi tự hỏi hiện giờ ông đang có cảm xúc gì nhỉ. Lạnh lùng xa cách tổ chức hậu sự cho đúng trách nhiệm. Hay thật ra ông cũng có một cảm xúc đặc biệt nào đó mà ông không muốn thể hiện ra.

Ngày hỏa táng bà, tôi dường như thấy ông vẫn như mấy ngày trước, không đau khổ, cũng không vui vẻ. Sau đó mọi người tổ chức ăn uống đơn giản.

Bố tôi, ông ấy hôm nay lại uống say. Cũng có nhiều lần ông ấy cũng say, sau đó lại ngồi chửi đổng lên hoạc là kéo tôi cùng em gái nghe quá khứ huy hoàng của ông. Nhưng hôm nay ông chỉ ngồi đó, sau đó ông đã khóc. Ông nói với tôi:

- Hôm nay bố không còn mẹ nữa rồi.

Chỉ vậy thôi rồi ông lại ngồi khóc.

Hóa ra bố tôi, người dường như không quan tâm đến bà nhất lại đau khổ như vậy. Dường như ông muốn giấu kín tâm sự của mình, chỉ khi ông ấy có chất kích thích mới có thể thể hiện ra nỗi đau ấy.

Lúc đó tôi đã nghĩ, liệu khi mà bố và mẹ tôi mất đi, liệu tôi có thể giống như ông, bình tĩnh mà lo hậu sự cho họ như bố tôi không. Hoặc có lẽ tôi sẽ khóc ngất ra ở đấy, bởi vì khi đó phía sau tôi đã không còn ai chống đỡ nữa rồi.

Sau hôm đó, ông tỉnh rượu, lại trở về là người bố bình thường của chúng tôi. Và tối hôm đó, người đã khóc là con trai của bà nội, dù mẹ không thích nhưng người ấy vẫn mong nhận được sự yêu thương mẹ mình. Tôi đoán có lẽ là lần đầu tiên và lần cuối tôi thấy ông ấy khóc chăng?

Hiện tại có lẽ bố tôi cũng đã chấp nhận việc ra đi của bà nội, cũng lại quay cuồng với công việc cuốc đất, trồng cây, nuôi gà. Cũng không có thay đổi lớn gì trong gia đình tôi, ngoại trừ trên bàn thờ có thêm ảnh của bà. Và cũng không biết tôi có nhầm không nhưng dường như nhà tôi và nhà các bác, các chú cũng qua lại thân thiết hơn. Bố tôi với bác và chú lại nói chuyện với nhau. Chẳng rõ nguyên nhân tại sao, cứ vậy mà quan hệ trở nên bình thường.

Nhưng cho dù vậy đối với tôi, bố vẫn là một người khó hiểu.

© Lạc Ly - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chấp Nhận Chính Mình, Hạnh Phúc Sẽ Tới | Radio Tâm Sự

Lạc Ly

Người ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng trái tim của mình. Cái chủ yếu thì mắt chẳng thể thấy. - trích Hoàng tử bé -

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

back to top