Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người bố của tôi

2024-06-04 17:15

Tác giả: Lạc Ly


blogradio.vn - Lúc đó tôi đã nghĩ, liệu khi mà bố và mẹ tôi mất đi, liệu tôi có thể giống như ông, bình tĩnh mà lo hậu sự cho họ như bố tôi không. Hoặc có lẽ tôi sẽ khóc ngất ra ở đấy, bởi vì khi đó phía sau tôi đã không còn ai chống đỡ nữa rồi.

***

Gia đình tôi không giàu có, nhưng cũng không tính là không có gì ăn. Dù bữa nay bữa mưa đơn giản, nhưng thật ra đối với tôi cũng là hạnh phúc. À trừ việc ông bố của tôi, người mà tôi không hiểu được.

Nhà tôi có mỗi bố là đàn ông thôi, nên nhiều việc nặng nhọc đều đến tay ông hết. Nhưng không phải lúc nào ông cũng nhớ để làm, phải nhắc ấy.

Có lẽ bởi vì tôi là con đầu, nên đôi khi bố vẫn thương tôi nhiều hơn em gái. Nhưng với tôi có lẽ ông ấy là một người khá khó hiểu.

Giống như nhiều người đàn ông khác, bố tôi thích uống rượu, thích hút thuốc, đôi khi cũng lao vào đánh cờ. Dù vậy ông sẽ không bao giờ bỏ bê công việc cuốc đất nhổ cỏ của mình. Đôi khi tôi thấy ông rất muốn đi chơi ở một nơi nào đó, nhưng dù có mời ông cũng vô cùng ít khi đồng ý đi. Tôi không hiểu lắm, hay bởi vì hồi trẻ bố đã từng đi vào nam ra bắc nên giờ không còn cảm thấy cần thiết. Hay chỉ là không muốn tốn thêm chút tiền để dành cho chị em chúng tôi ăn học.

Bố tôi ngoài là một người bố khó hiểu, trong mắt tôi ông cũng làm một người con kì lạ.

Tại sao ư? Cái này phải nói đến mối quan hệ của bà nội và bố tôi.

Tôi không rõ quan hệ của bố tôi và bà hồi bố chưa có chúng tôi như thế nào. Qua lời kể của bố, thì từ bé bà đã không thích bố rồi, có lẽ vì ông ấy quá nghịch ngợm, cứng đầu và khó nuôi. Còn khi tôi còn nhỏ, trong tí nhớ bà luôn chải đầu cho tôi, cũng chăm sóc tôi nhiều lắm. Nhưng không biết từ bao giờ mà quan hệ của tôi với bà nội xa cách đến vậy. Phải chăng từ khi nhà tôi bắt đầu xây nhà, và rồi ở giữa nhà bà và nhà tôi có một bức tường ngăn cách, hay chăng bắt đầu khi chị em tôi phát hiện ra bà không thích mẹ, và dần không thích cả chúng tôi. Tôi không rõ nữa.

Chỉ biết là từ đó gia đình tôi và gia đình chú bác xung quanh dường như cách biệt với nhau vậy. Và chúng tôi cũng chưa từng nhận được thứ gì từ bà.

Nhưng tuy nhiên phận làm con, làm cháu, đôi khi người ốm thì vẫn phải sang hỏi thăm, chăm sóc. Có lần bà nội ốm, mẹ mang phận con dâu, phải sang chăm nom bà, cũng đưa chúng tôi sang thăm. Dù cho có bằng mặt không bằng lòng, dù cho trước đó bà có luôn nói chúng tôi là những đứa cháu bất hiếu, coi mẹ tôi là đứa con dâu mất nét vì không đẻ được con trai, cũng dạy hư cháu gái thì ba mẹ con chúng tôi vẫn phải làm tròn bổn phận. Trừ người bố, người con trai thứ hai của bà.

Sau đợt ốm đấy, bà nội cũng yếu hẳn. Dù chúng tôi có sang thăm mấy lần, nhưng tuyệt nhiên bố chưa từng ghé thăm.

Sau đó vào năm ngoái, bà ấy nhắm mắt xuôi tay. Có lẽ vì tình thâm cốt nhục, ông ấy cũng qua để nhìn mặt người mẹ của mình lần cuối. Rồi cùng các bác, các chú thay trang phục cho bà, lo hậu sự.

Ngày tổ chức tang lễ, ông ấy vô cùng bình tĩnh cùng các bác, các chú, cô tôi, ai cũng đang mắt đỏ hoe, tiếp đón người đến cúng tế.

Bất tri bất giác, trong nhưng ngày tang lễ, ánh mắt của tôi luôn tìm và nhìn theo ông mọi lúc. Tôi tự hỏi hiện giờ ông đang có cảm xúc gì nhỉ. Lạnh lùng xa cách tổ chức hậu sự cho đúng trách nhiệm. Hay thật ra ông cũng có một cảm xúc đặc biệt nào đó mà ông không muốn thể hiện ra.

Ngày hỏa táng bà, tôi dường như thấy ông vẫn như mấy ngày trước, không đau khổ, cũng không vui vẻ. Sau đó mọi người tổ chức ăn uống đơn giản.

Bố tôi, ông ấy hôm nay lại uống say. Cũng có nhiều lần ông ấy cũng say, sau đó lại ngồi chửi đổng lên hoạc là kéo tôi cùng em gái nghe quá khứ huy hoàng của ông. Nhưng hôm nay ông chỉ ngồi đó, sau đó ông đã khóc. Ông nói với tôi:

- Hôm nay bố không còn mẹ nữa rồi.

Chỉ vậy thôi rồi ông lại ngồi khóc.

Hóa ra bố tôi, người dường như không quan tâm đến bà nhất lại đau khổ như vậy. Dường như ông muốn giấu kín tâm sự của mình, chỉ khi ông ấy có chất kích thích mới có thể thể hiện ra nỗi đau ấy.

Lúc đó tôi đã nghĩ, liệu khi mà bố và mẹ tôi mất đi, liệu tôi có thể giống như ông, bình tĩnh mà lo hậu sự cho họ như bố tôi không. Hoặc có lẽ tôi sẽ khóc ngất ra ở đấy, bởi vì khi đó phía sau tôi đã không còn ai chống đỡ nữa rồi.

Sau hôm đó, ông tỉnh rượu, lại trở về là người bố bình thường của chúng tôi. Và tối hôm đó, người đã khóc là con trai của bà nội, dù mẹ không thích nhưng người ấy vẫn mong nhận được sự yêu thương mẹ mình. Tôi đoán có lẽ là lần đầu tiên và lần cuối tôi thấy ông ấy khóc chăng?

Hiện tại có lẽ bố tôi cũng đã chấp nhận việc ra đi của bà nội, cũng lại quay cuồng với công việc cuốc đất, trồng cây, nuôi gà. Cũng không có thay đổi lớn gì trong gia đình tôi, ngoại trừ trên bàn thờ có thêm ảnh của bà. Và cũng không biết tôi có nhầm không nhưng dường như nhà tôi và nhà các bác, các chú cũng qua lại thân thiết hơn. Bố tôi với bác và chú lại nói chuyện với nhau. Chẳng rõ nguyên nhân tại sao, cứ vậy mà quan hệ trở nên bình thường.

Nhưng cho dù vậy đối với tôi, bố vẫn là một người khó hiểu.

© Lạc Ly - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chấp Nhận Chính Mình, Hạnh Phúc Sẽ Tới | Radio Tâm Sự

Lạc Ly

Người ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng trái tim của mình. Cái chủ yếu thì mắt chẳng thể thấy. - trích Hoàng tử bé -

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Em không sao

Em không sao

Em đọc được trong đôi mắt anh, trong suy nghĩ của anh những lo lắng những vội vã dành cho em, là em đừng có chuyện gì nhé, vì anh rất thương em.

Vịnh mây bay

Vịnh mây bay

Nếu một ngày ta xa cách nhau Thì anh sẽ không còn nhớ nữa Nếu một ngày không có mưa ngâu Thì ta sẽ không còn viết thêm chi nữa

Gửi em, cô gái của ngày mai và sau nữa

Gửi em, cô gái của ngày mai và sau nữa

Đôi lời này tôi muốn gửi đến em, cô gái của ngày hôm nay... Ngày hôm nay của em như thế nào? Có tốt lành và tuyệt vời hơn ngày hôm qua không? Liệu sau một giấc ngủ dài ấy có đủ khiến em lãng quên những chuyện không vui và đau đớn? Hay chỉ mang lại cho em dư âm của những nỗi buồn lê thê?

Mong rằng chúng ta sẽ có kiếp sau

Mong rằng chúng ta sẽ có kiếp sau

Câu chuyện của Bình và Hạnh kết thúc trong nước mắt và nỗi đau, nhưng tình yêu của họ vẫn sống mãi, dù chỉ còn trong ký ức và trái tim của Bình. Những giọt nước mắt của họ đã chứng minh rằng tình yêu chân thành không bao giờ phai nhạt, dù có trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ.

Có một loại tình yêu gọi là “buông tay”

Có một loại tình yêu gọi là “buông tay”

“Sau này bầu trời có đẹp hay bão giông, em cũng sẽ không đi tìm anh nữa đâu. Em không hẳn là muốn anh hối hận, nhưng ít nhất em mong anh sẽ hối tiếc. Em chỉ muốn một ngày nào đó anh đang sống an yên, đột nhiên nhớ đến em. Rồi chợt nhận ra mình đã đánh mất thứ gì đó mà suốt đời không bao giờ tìm lại được…”

Lạnh lùng

Lạnh lùng

Mà rất lạ là ngay cả khi cô ở giữa đám đông cũng vậy, Xuân Anh luôn biết và luôn thấy hiện rõ nỗi lạnh lùng cứ như muốn chiếm hết cõi lòng cô. Có lúc cô cứ muốn ngồi một mình để lắng nghe nó nói, cô biết nó muốn nói cùng cô rất nhiều điều, nhưng rồi cô chẳng nghe được. Chỉ nghe nhịp tim mình cừ rất nhẹ mà đập, và lạnh lùng cứ mãi chôn sâu trong cô cứ mỗi lúc một sâu hơn.

Hạnh phúc luôn thật gần

Hạnh phúc luôn thật gần

Đôi khi mình rất xấu Chẳng thể đẹp vào đâu Mặt mày thì ủ rũ Tóc tai lại bơ phờ.

Mùa nắng về trên những tán cây

Mùa nắng về trên những tán cây

Đi làm, đi làm và đi làm. Điệp khúc ấy lặp lại như một cái gông đeo trên cổ cô. Đến chuyện nghĩ cho hạnh phúc riêng của mình cô cũng chẳng dám.

Mùa thu và thuốc lá

Mùa thu và thuốc lá

Hai người yêu nhau vượt qua ngưỡng cửa của thời gian bào mòn hình thái, vượt qua cả những cảm xúc chi phối con người. Suy cho cùng, họ yêu nhau, không một ai biết, chỉ có hai con người với trái tim vẫn mạnh liệt như ngày đầu biết thôi.

Chưa bao giờ mẹ kể

Chưa bao giờ mẹ kể

Mẹ kể tôi nghe ngày hạ năm ấy, Là lần đầu tiên ánh mắt chạm nhau. Bố treo trên môi nụ cười rạng rỡ, Xin chào em, lần đầu gặp gỡ!

back to top