Ngoại là điều tuyệt vời nhất mà con nhận được trên cuộc đời này
2020-09-06 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Nó đã sống đến nửa đời người nhưng mãi vẫn chỉ là đứa trẻ to xác luôn mong ngoại chờ nó đi học về, cầm trên tay bán bún cá nóng hổi ngoại làm mà xì xụp đến cạn nước mới thôi. Bún cá của ngoại đã nuôi nó lớn khôn trưởng thành và chắc chắn một ngày không xa, những đứa con mà nó sinh ra sẽ được nó đưa về thăm ngoại, nó sẽ nuôi lớn những đứa trẻ ấy bằng tình yêu như ngoại đã từng nuôi nó.
***
Người ta thường nói có hai thứ âm thanh dễ làm con người thao thức nhất:
Một, là lời tạm biệt sau cuối.
Hai, là tiếng mưa khi màn đêm buông xuống.
Vẫn biết là mưa sẽ đến như một định lý không thể nào chối bỏ, vậy mà vẫn không tránh khỏi được thứ cảm giác trống rỗng ấy. Ở giữa thành phố mà trẻ con chỉ biết tới smartphone hay youtube thì những ký ức về một tuổi thơ dữ dội luôn khiến những đứa bé to xác phải ngậm ngùi mỗi khi nhớ về.
Cũng đã hơn 20 năm kể từ ngày nó rời làng ra đi, đem theo ước mơ và hoài bão về một cuộc sống no đủ dưới ánh đèn điện và nền văn minh nhân loại sẽ chắp cánh cho nó. Nó bỏ lại bạn bè, làng quê, ký ức của những năm tháng tươi đẹp có ngoại ở bên để lên thành phố, và không hẹn ngày trở lại. Nhưng suốt những năm tháng xa quê, nó chưa bao giờ quên và cho phép mình được quên ngày mưa năm ấy.
Nó lớn lên, không giống bất cứ bạn học nào trong lớp học bé nhỏ nằm ở gần cuối làng. Nó chỉ có ngoại. Nó đã từng gặng hỏi ngoại bố mẹ nó là ai, tại sao nó không có như các bạn? Cứ mỗi lần như thế, ngoại chỉ xoa đầu và ôm nó vào lòng mà nói rằng, ngoại chính là bố mẹ của nó, sau đó ngoại sẽ nấu cho nó món bún cá ngon nhất thế gian. Nó chẳng biết ngoại đã cho những gia vị gì vào trong bát của nó, chỉ biết đến tận bây giờ, dù đã đi tìm nhiều hàng bún cá lớn nhỏ, nhưng cũng không tìm được hương vị như ngoại từng nấu ngày nào.
Ngoại nói ăn cá thông minh, nó cũng tin chắc với ngoại như vậy, bởi trong đám bạn của nó chẳng có ai được ăn cá nhiều như nó, cũng chẳng ai ở trong lớp được nhiều điểm cao như nó. Bởi vậy nên nó càng thích ăn cá hơn. Nhưng khổ nỗi, cơm nó nhai mãi chẳng trôi, và thế là ngoại nấu bún cá, mì cá cho nó ăn. Nấu bao nhiêu là hết sạch bấy nhiêu. Nó đinh ninh ăn cá của ngoại là sẽ thông minh hơn người, nó có biết đâu ngoài vòng tay của ngoại là dông bão đến nhường nào.
Năm ấy nó 13 tuổi, nó cậy mình thông minh nên tính cách có phần hiếu thắng và xốc nổi, bởi vậy mà lần đầu tiên nó thấy nước mắt ngoại rơi, lòng nó đau thắt lại, cảm giác xấu hổ, thua kém và bất lực như một cái tát thẳng vào cuộc đời nó. Ngoại thương nó và cũng chiều nó nhiều nữa, nhưng không bởi vậy mà nó sinh hư. Nó ngoan lắm, ngày nào cũng phụ ngoại chăm rau, chăm gà, hàng xóm lúc nào cũng coi nó như biểu tượng về hình ảnh con nhà người ta thời bây giờ. Ngoại thấy vậy cũng vui lắm, nhưng ngoại chỉ sợ đến một ngày sức ngoại không còn nữa thì nó không biết dựa vào ai nên luôn răn dạy nó phải hiểu chuyện, đừng nghe thế gian nói lời mật ngọt mà vội tin. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên chỉ biết ham vui cùng chúng bạn, rồi biến cố bất ngờ ập đến căn nhà nhỏ của ngoại và nó vào một đêm mưa gió cuối tháng 10.
Ngoại dặn nó không biết bao nhiêu lần rằng không được làm việc xấu, ấy vậy mà hình như trong phút chốc, nó lỡ quên mất lời ngoại dạy mỗi ngày. Nó bị bạn bè rủ rê chơi với một đám thanh niên xấu ở làng bên trò cá cược. Và nó thua. Lần đầu thua nó không có tiền trả, cái tính nóng nảy của nó khiến nó càng muốn gỡ gạc lại, rồi liên tiếp năm lần, mười lần, đến khi số nợ vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nó thì nó chạy trốn, rồi bọn chúng bắt lại và nó bị đánh một trận thừa sống thiếu chết. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nó thấy ngoại quỳ xuống van xin họ giữa màn mưa để cho nó sống, nó thấy ngoại bất lực và thất vọng, rồi nó thiếp đi mà không biết trời đất gì nữa.
Khi tỉnh dậy, cô y tá ở trạm xá huyện bảo nó đã ngủ gần nửa ngày liên tiếp rồi, nó không thấy ngoại liền bỏ chạy đi tìm, nhưng giờ đây căn nhà của ngoại và nó sao lại im ắng thế kia. Người làng chỉ nó đi xuống căn chòi lá gần cuối làng, sát gần trường học cũ của nó ngày xưa, bước từng bước mà sao nó thấy nặng nề đến thế, nó đã gây ra tai họa thật rồi. Ngoại vẫn thế, ánh mắt nhìn nó vẫn luôn hiền từ nhưng nó biết ngoại thất vọng về nó nhiều lắm. Ngoại thấy nó nhưng không trách mắng nó một lời, ngoại nói sao nó bỏ về sớm, nó còn đau không và giục nó ăn nhiều lên cho mau khỏe. Bưng bát bún cá trên tay mà lòng nó nặng trĩu, nó quỳ xuống và hứa với ngoại rằng nó sẽ không bao giờ làm ngoại buồn nữa, bởi ngoại biết bản tính nó chẳng phải như vậy. Dưới ánh nắng chiều ngày hôm ấy, trong căn chòi nhỏ mái lá ở cuối làng, có hai bà cháu dựa vào nhau mà sống tiếp.
Rồi cũng đến cái ngày ngoại chẳng thể bảo vệ nó được nữa. Lời cuối cùng ngoại nói với nó là mong nó sống không bao giờ được làm điều xấu. Ngày ngoại đi mưa như trút nước, ông trời hình như cũng đang khóc để an ủi cùng đứa trẻ không ai nương tựa như nó. Trước lúc đi học, nó thắp cho ngoại nén hương và hứa với ngoại sẽ sớm trở về thăm ngoại. Vậy mà đến giờ, đã hơn 20 năm, nó đã không còn tò mò về việc nó là con ai, nó có bố mẹ hay không, nó chỉ cần có ngoại và ngoại chính là người đã sinh ra nó. Chỉ có vậy thôi.
Nó đã sống đến nửa đời người nhưng mãi vẫn chỉ là đứa trẻ to xác luôn mong ngoại chờ nó đi học về, cầm trên tay bán bún cá nóng hổi ngoại làm mà xì xụp đến cạn nước mới thôi. Bún cá của ngoại đã nuôi nó lớn khôn trưởng thành và chắc chắn một ngày không xa, những đứa con mà nó sinh ra sẽ được nó đưa về thăm ngoại, nó sẽ nuôi lớn những đứa trẻ ấy bằng tình yêu như ngoại đã từng nuôi nó.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Tự thương mình sau những năm tháng thương người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.