Phát thanh xúc cảm của bạn !

Này anh, cảm giác khi yêu sẽ ra sao?

2019-06-01 08:30

Tác giả: NGUYEN THI TRANG


blogradio.vn - Bao đắng cay, tủi hờn tan biến chỉ khi anh nhìn em một cái thật buồn và ôm em thật chặt. Cái ôm như thể không muối rời ấy, cái ôm nghẹn ngào không một ai nói điều gì, không phản kháng ấy đã giữ chúng ta bên nhau được gần ba năm.

***

Bây giờ là 10 giờ tối, khi em đang viết những dòng này anh vẫn đi làm thêm chưa về.

Anh, một người đàn ông 30 tuổi, từng có một cuộ c hôn nhân đổ vỡ phải trở nên trẻ con và lầy lội khi yêu em, một cô bé 20 tuổi tinh nghịch. Chúng ta đã tìm thấy nhau khi anh chuyển tới trọ gần chỗ em,từ chỗ đồng hương xứ Nghệ chung tiếng nói, rồi đến vài lần đi chơi net, trượt patin, chơi game tới việc hay xem phim và luyện nói tiếng Anh cùng nhau, chúng mình dần trở nên gần gũi.

Lúc ấy tụi mình làm cùng chỗ, đi cùng đi, về cùng về, ăn cùng ăn, chỉ có ở là ai ở nhà nấy nhưng được cái gần và hơn cả là chúng ta đều có những sở thích tương đồng cho nên điều gì đến cũng đến. Trong một lần qua phòng anh xem phim luyện tiếng Anh, không may bộ phim phù thủy em chọn nó có những cảnh thật ghê gớm, đến nỗi sợ quá em giật mình nép sau lưng anh. Anh tự nhiên, ấm áp vòng tay ôm em một cái, hai đứa chuyển từ nhìn màn hình sang nhìn nhau, và anh hôn em, và dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau mười mấy giây nơ ron thần kinh phản ứng, em đã kịp đẩy anh ra. Hai đứa ngượng ngùng nhìn về hai phía. Phim vẫn chiếu, nhưng có lẽ lúc đấy âm thanh to nhất là tiếng tim đập thình thịch của hai đứa.

Em ôm anh một cái, chỉ một cái ôm thôi, em cũng không hiểu sao lúc đấy em lại như vậy. Và anh lần này nhìn sâu vào mắt em, hôn em ngọt ngào, dù em vụng về chưa biết hôn như nào, cái hôn thật sâu, thật lâu và thật dài rồi kết thúc bằng câu nói: “Làm người yêu anh nha”. Em bối rối gật đầu. Từ đấy chúng mình yêu nhau.

Em đã nói chuyện với bố mẹ, kể về hoàn cảnh của anh qua cuộc điện thoại. Bố mẹ em không đồng ý, nói những lời xúc phạm anh vì biết anh nghe thấy. Họ hàng em ngăn cản, bố mẹ dọa từ mặt nếu em yêu anh. Đương nhiên, nếu em là những người làm cha mẹ làm sao mà chấp nhận con gái mình, đứa con gái bé bỏng, ngoan ngoãn chưa biết gì về đời lại yêu một người đàn ông đã có một đời vợ và một đứa con. Lúc đó anh chỉ bảo rằng: “Sau những gì đã xảy ra ở cuộc hôn nhân trước đây, anh chỉ nói với lòng mình rằng nếu sau này có người chấp nhận anh, anh sẽ không bao giờ để người đó phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, anh không quen hứa hẹn, chỉ quan trọng hành động như thế nào thôi”. Nghe có vẻ khô khan nhưng chắc là lời lãng mạn nhất trong những năm tháng yêu nhau rồi đấy.

Nhưng lúc đó em còn bé và chưa hiểu chuyện, em đã nghe theo mẹ, quyết định chia tay. Anh im lặng. Em khóc, dù trước đó em chia tay người yêu cũ em không hề khóc, mối tình hai năm yêu xa qua khoảng cách hai cái màn hình không cho em nhiều nỗi đau, nhiều kỷ niệm khó quên như mối tình một tháng này. Thà anh trách em thiếu chính kiến, thà anh níu kéo em còn có thể đỡ day dứt hơn, nhưng không, anh cứ thế, lầm lũi một mình. Cứ mỗi lần thấy anh như vậy, em lại trốn vào nhà vệ sinh khóc, có thể là thương anh, có thể là tủi thân, tiếc cho mối tình này. Mấy chị trong công ty thương đứa em nhỏ nên cứ bày trò cho em vui, nhưng em không thể cười như ngày xưa nữa.

Và có lẽ, sau khi đã khóc được ba ngày ba đêm thì em thông suốt. Em nhắn tin hỏi anh có buồn không, buồn chứ, sao không buồn được, là em nói vậy, chứ anh thì im lặng, em hỏi sao anh không trả lời, anh bảo em cứ làm gì em cảm thấy tốt cho em là được. Đấy, anh chỉ nói như vậy và sau bao ngày tránh mặt nhau, cuối cùng tụi mình cũng gặp nhau. Bao đắng cay, tủi hờn tan biến chỉ khi anh nhìn em một cái thật buồn và ôm em thật chặt. Cái ôm như thể không muối rời ấy, cái ôm nghẹn ngào không một ai nói điều gì, không phản kháng ấy đã giữ chúng ta bên nhau được gần ba năm.

blog radio, Này anh, cảm giác khi yêu sẽ ra sao?

Chúng ta cùng nhau vượt qua những khó khăn, từ việc ra mắt bố mẹ hai bên, chứng tỏ cho họ thấy chúng ta có suy nghĩ nghiêm túc và trưởng thành khi bắt đầu mối quan hệ này, tới việc cùng nhau bỏ qua những xì xầm bàn tán xung quanh và vượt qua cả những giận hờn vu vơ của khoảng cách thế hệ. Cùng nhau chúng ta xây nên 3 năm tuổi trẻ vất vả, cực nhọc và đắng cay nhưng hơn cả là những niềm vui, sự thấu hiểu và yêu thương lẫn nhau. Anh bảo anh may mắn vì anh gặp được em. Nhưng với em lại thấy mình may mắn vì gặp được anh, được anh chỉ dạy để trưởng thành, để giỏi giang hơn và thể hiện được hết khả năng của chính mình.

Anh cố gắng kiếm việc làm thêm, em bảo em cũng sẽ kiếm việc làm thêm để phụ anh. Nhưng anh bảo em chỉ cần ngoan ngoãn đi làm rồi về nhà, nghe lời đừng nũng nịu anh là được rồi. Và hôm nay, sau bao ngày kiếm tìm công việc trên mạng anh đã đi làm thêm, một công việc phục vụ từ 6 giờ tối tới 11 giờ đêm. Em thương anh, không ngủ được. Làm sao một người trước giờ ngoài tám tiếng trên công ty, suốt ngày cào phím, chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc như anh, hôm nay lại đi bưng bê đồ ăn được. Có lẽ là vì nguồn động lực xây cho chúng ta một tổ ấm vũng chắc,vì lời hứa không để em thiệt thòi.

Người ta nói đàn ông sau li hôn lần đầu giống như báu vật, còn lần hai thì chỉ như cỏ rác. Em đùa rằng vậy anh chắc chắn phải cố gắng cho tốt, vì em sẽ là  người quyết định anh chính là báu vật hay cỏ rác đấy anh ạ.

I Love You three thousand!

© Nguyen Thi Trang – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên phận sẽ cho ta gặp đúng người vào đúng thời điểm

NGUYEN THI TRANG

What is happiness?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top