Natalia
2013-09-06 09:18
Tác giả:
Bài Natalia tôi nghe lần đầu tiên trong một đêm không trăng sao trên bãi biển Cửa Tùng, thằng Tân – bạn tôi chơi rất hay. Một bữa có Vũ, khi đó đang học vilolin ở trường văn hóa – nghệ thuật về nghỉ hè, bất ngờ, khi Tân rải Natalia đến đoạn êm đềm nhất, nó bất ngờ vọt dậy, phóng xe máy xé nước dọc bờ cát. Cú phi xe cuối cùng, nó cho cả người lẫn xe lao tọt vào lòng biển chìm nghỉm.
Bọn tôi nhào ra lôi nó và xe vào bờ. Nó bảo: “Natalia làm tau không chịu được. Tau muốn bỏ học lập gánh hát đi dọc miền đất nước”. Tôi nói: “Mi giống Trương Sỏi rồi!”. Trương Sỏi là một nhân vật trong cuốn sách nổi tiếng của ba nó, sau đó được dựng thành phim, Lý Hùng vào vai chính, đốt nóng màn bạc và đốt nóng tuổi trẻ của thế hệ bọn tôi. Từ chỗ ngưỡng mộ ba nó, từng là một nhà văn quân đội, bọn tôi cũng ngưỡng mộ nó luôn. Đến nhà nó ở Đông Hà chơi, tưởng rằng nó vác violin kéo, dè đâu nó điềm nhiên ngồi trước dàn trống Ja, gõ tơi bời một điệu nhạc trúc trắc, sôi động Mỹ Lating.
Rồi nó mở lớp dạy trống, bọn tôi lại đến chơi và nhìn thấy có mấy cô học trò xinh xinh dịu dàng bên dàn trống đang im lìm. Cảm giác như mãi mãi cái dàn trống này chẳng bao giờ lên tiếng, bởi vì những bàn tay xinh xinh kia làm sao gõ lên được các mặt trống phẳng phiu một âm thanh náo động tâm hồn bọn trẻ chúng mình.

Hai mươi năm sau.
Một hôm ngồi trong quán cafe, ban nhạc sống chơi một bài slow trữ tình. Nàng bất chợt đưa tay về phía trước, nơi hình như có một dàn trống trong tưởng tượng trước mặt đang đứng yên chờ đợi, và gõ đúng điệu slow. Những ngón tay trắng thuôn dài đã cho mình nghe được chuỗi âm thành giàu nhạc điệu, làm cho tôi nhớ lại cũng có một đêm xưa như thế, Trần Tiến cùng Hồng Ngọc bất ngờ xuất hiện trên bãi biển Cửa Tùng. Trần Tiến ôm đàn hát mê muội những bài hát tuyệt vời của ông, và Hồng Ngọc, nàng ngồi bên Trần Tiến, ngón tay trắng thuôn dài gõ lên thùng đàn giữ nhịp. Đêm ấy, nàng hát nhiều về biển, như thể biển Cửa Tùng đã âm thầm thấm đẫm trong mái tóc nàng từ bao giờ.
Và bây giờ, cách đây mấy phút, mình chạy bài Natalia lừng danh của G.Moutaski mà không cảm xúc. Không còn xúc cảm nữa chăng hay là chính mình đã từ lâu băng mòn xúc cảm?
Những ngày một mình đi viết báo, lang thang trên nhiều con đường vắng tanh. Hai bên đường có khi là những cánh rừng im vắng và bí ẩn. Đôi khi bất chợt hiện ra một cái hồ nước tuyệt vời, mặt hồ phẳng gợn sóng lăn tăn. Tôi dừng xe, bước xuống bên hồ và nhận thấy chính gương mặt mình trong nước. Mặt mũi bơ phờ, chỉ mới một ngày mà râu mọc lám nhám. Cái hồ đó, tôi đã từng gặp trong một giấc mơ thuở xưa. Hình như hồi đó tôi mới 4 tuổi bị ngụp lặn, sặc nước và khóc thét lên...
Ôi, kí ức cứ như là một bữa tiệc vừa trìu mến vừa đau đáu và buồn khổ, cho ta nếm lại tất cả các vị đắng cay, mặn ngọt từng trải qua...
Bữa tiệc kí ức hôm đó đã khiến nàng cảm động. Hình như nàng đã nghe trong tiếng đàn guitar Natalia không cảm xúc của mình điều gì đấy mà nàng cũng từng trải qua?
Có lần nào đó, tôi trở lại Huế. Lúc này cả Vũ và Tân tiếp tục tu nghiệp ở đây. Bọn tôi đi cafe, và đã thấy nàng ngồi đó từ bao giờ. Cả Vũ và Tân và tôi đều thốt lên: “Natalia!”. Bọn tôi vây quanh nàng và biết rằng nàng vừa rời khỏi bệnh viện. Nàng khóc như bao giờ được khóc. Bọn tôi hỏi nàng dồn dập đã có điều gì xảy ra? Và vĩnh viễn, bọn tôi không bao giờ biết được đã có điều gì xảy ra.

Chỉ sau đó không lâu, nàng đi lấy chồng, về miền tít xa. Trong một cuộc rượu hè phố Huế, Vũ và Tân và tôi không thôi nói về nàng, về Natalia mê đắm của bọn tôi; về những ngày tháng qua nhanh như một giấc mộng, cái đêm Natalia Cửa Tùng bỗng dưng trở thành xa lắc.
Khi tôi ngẩng mặt lên khỏi mặt hồ êm đềm, để thoát khỏi số phận của chàng Narcissus, thì kỳ lạ thay, nàng váy trắng tinh tươm đang đứng trên đường nheo mắt, mỉm cười. Tôi chạy vội lên thì hình ảnh nàng lùi xa ra cuối con đường thông già chạng vạng. Như cái hôm mưa Huế năm xưa mình đã chạy khắp kinh thành gọi tên nàng, lần này mình gọi tên nàng một cách thầm thĩ và đau đớn. Thì ra đó là một ảo ảnh vô bờ.
Tôi móc điện thoại, liền gọi cho Tân, Tân đang ở Thái Lan, không liên lạc được; gọi cho Vũ, Vũ liền nói ngay:
“Ông còn nhớ Natalia không?”
“Sao không nhớ được chứ?”
“Tôi mới gặp đây này!”
“Tôi cũng mới gặp đây này!”
“Sao lại thế được nhỉ!”
Tôi kể cho Vũ nghe vừa mới nhìn thấy nàng ở trên bờ hồ u ẩn. Vũ nói Vũ tận mắt nhìn thấy nàng ở trên đường phố Huế ngày hôm qua. Nàng đã trở lại Huế, hay trở lại bất cứ miền kí ức buồn bã nào của nàng, để làm gì chứ?
Tôi lên xe, quay đầu phóng về thành phố. Như không còn gì để nhớ nữa...
• Bài dự thi của Hoài Quân <tranhoaibqd@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.



