Natalia
2013-09-06 09:18
Tác giả:
Bài Natalia tôi nghe lần đầu tiên trong một đêm không trăng sao trên bãi biển Cửa Tùng, thằng Tân – bạn tôi chơi rất hay. Một bữa có Vũ, khi đó đang học vilolin ở trường văn hóa – nghệ thuật về nghỉ hè, bất ngờ, khi Tân rải Natalia đến đoạn êm đềm nhất, nó bất ngờ vọt dậy, phóng xe máy xé nước dọc bờ cát. Cú phi xe cuối cùng, nó cho cả người lẫn xe lao tọt vào lòng biển chìm nghỉm.
Bọn tôi nhào ra lôi nó và xe vào bờ. Nó bảo: “Natalia làm tau không chịu được. Tau muốn bỏ học lập gánh hát đi dọc miền đất nước”. Tôi nói: “Mi giống Trương Sỏi rồi!”. Trương Sỏi là một nhân vật trong cuốn sách nổi tiếng của ba nó, sau đó được dựng thành phim, Lý Hùng vào vai chính, đốt nóng màn bạc và đốt nóng tuổi trẻ của thế hệ bọn tôi. Từ chỗ ngưỡng mộ ba nó, từng là một nhà văn quân đội, bọn tôi cũng ngưỡng mộ nó luôn. Đến nhà nó ở Đông Hà chơi, tưởng rằng nó vác violin kéo, dè đâu nó điềm nhiên ngồi trước dàn trống Ja, gõ tơi bời một điệu nhạc trúc trắc, sôi động Mỹ Lating.
Rồi nó mở lớp dạy trống, bọn tôi lại đến chơi và nhìn thấy có mấy cô học trò xinh xinh dịu dàng bên dàn trống đang im lìm. Cảm giác như mãi mãi cái dàn trống này chẳng bao giờ lên tiếng, bởi vì những bàn tay xinh xinh kia làm sao gõ lên được các mặt trống phẳng phiu một âm thanh náo động tâm hồn bọn trẻ chúng mình.
Hai mươi năm sau.
Một hôm ngồi trong quán cafe, ban nhạc sống chơi một bài slow trữ tình. Nàng bất chợt đưa tay về phía trước, nơi hình như có một dàn trống trong tưởng tượng trước mặt đang đứng yên chờ đợi, và gõ đúng điệu slow. Những ngón tay trắng thuôn dài đã cho mình nghe được chuỗi âm thành giàu nhạc điệu, làm cho tôi nhớ lại cũng có một đêm xưa như thế, Trần Tiến cùng Hồng Ngọc bất ngờ xuất hiện trên bãi biển Cửa Tùng. Trần Tiến ôm đàn hát mê muội những bài hát tuyệt vời của ông, và Hồng Ngọc, nàng ngồi bên Trần Tiến, ngón tay trắng thuôn dài gõ lên thùng đàn giữ nhịp. Đêm ấy, nàng hát nhiều về biển, như thể biển Cửa Tùng đã âm thầm thấm đẫm trong mái tóc nàng từ bao giờ.
Và bây giờ, cách đây mấy phút, mình chạy bài Natalia lừng danh của G.Moutaski mà không cảm xúc. Không còn xúc cảm nữa chăng hay là chính mình đã từ lâu băng mòn xúc cảm?
Những ngày một mình đi viết báo, lang thang trên nhiều con đường vắng tanh. Hai bên đường có khi là những cánh rừng im vắng và bí ẩn. Đôi khi bất chợt hiện ra một cái hồ nước tuyệt vời, mặt hồ phẳng gợn sóng lăn tăn. Tôi dừng xe, bước xuống bên hồ và nhận thấy chính gương mặt mình trong nước. Mặt mũi bơ phờ, chỉ mới một ngày mà râu mọc lám nhám. Cái hồ đó, tôi đã từng gặp trong một giấc mơ thuở xưa. Hình như hồi đó tôi mới 4 tuổi bị ngụp lặn, sặc nước và khóc thét lên...
Ôi, kí ức cứ như là một bữa tiệc vừa trìu mến vừa đau đáu và buồn khổ, cho ta nếm lại tất cả các vị đắng cay, mặn ngọt từng trải qua...
Bữa tiệc kí ức hôm đó đã khiến nàng cảm động. Hình như nàng đã nghe trong tiếng đàn guitar Natalia không cảm xúc của mình điều gì đấy mà nàng cũng từng trải qua?
Có lần nào đó, tôi trở lại Huế. Lúc này cả Vũ và Tân tiếp tục tu nghiệp ở đây. Bọn tôi đi cafe, và đã thấy nàng ngồi đó từ bao giờ. Cả Vũ và Tân và tôi đều thốt lên: “Natalia!”. Bọn tôi vây quanh nàng và biết rằng nàng vừa rời khỏi bệnh viện. Nàng khóc như bao giờ được khóc. Bọn tôi hỏi nàng dồn dập đã có điều gì xảy ra? Và vĩnh viễn, bọn tôi không bao giờ biết được đã có điều gì xảy ra.
Chỉ sau đó không lâu, nàng đi lấy chồng, về miền tít xa. Trong một cuộc rượu hè phố Huế, Vũ và Tân và tôi không thôi nói về nàng, về Natalia mê đắm của bọn tôi; về những ngày tháng qua nhanh như một giấc mộng, cái đêm Natalia Cửa Tùng bỗng dưng trở thành xa lắc.
Khi tôi ngẩng mặt lên khỏi mặt hồ êm đềm, để thoát khỏi số phận của chàng Narcissus, thì kỳ lạ thay, nàng váy trắng tinh tươm đang đứng trên đường nheo mắt, mỉm cười. Tôi chạy vội lên thì hình ảnh nàng lùi xa ra cuối con đường thông già chạng vạng. Như cái hôm mưa Huế năm xưa mình đã chạy khắp kinh thành gọi tên nàng, lần này mình gọi tên nàng một cách thầm thĩ và đau đớn. Thì ra đó là một ảo ảnh vô bờ.
Tôi móc điện thoại, liền gọi cho Tân, Tân đang ở Thái Lan, không liên lạc được; gọi cho Vũ, Vũ liền nói ngay:
“Ông còn nhớ Natalia không?”
“Sao không nhớ được chứ?”
“Tôi mới gặp đây này!”
“Tôi cũng mới gặp đây này!”
“Sao lại thế được nhỉ!”
Tôi kể cho Vũ nghe vừa mới nhìn thấy nàng ở trên bờ hồ u ẩn. Vũ nói Vũ tận mắt nhìn thấy nàng ở trên đường phố Huế ngày hôm qua. Nàng đã trở lại Huế, hay trở lại bất cứ miền kí ức buồn bã nào của nàng, để làm gì chứ?
Tôi lên xe, quay đầu phóng về thành phố. Như không còn gì để nhớ nữa...
• Bài dự thi của Hoài Quân <tranhoaibqd@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.