Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một lần thất hứa

2017-12-20 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng ta có muôn vàn lí do để ngụy biện cho những lần thất hứa của mình. Hứa sẽ sống tốt hơn, hứa sẽ quan tâm đến người khác nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, hứa sẽ chăm chỉ về thăm bố mẹ... Hứa thật nhiều và thất hứa cũng thật nhiều. Chúng ta có thể bỏ ra cả ngày để mua sắm quần áo nhưng lại không có thời gian để thăm hàng xóm của mình. Chúng ta có thể bỏ ra ba, bốn ngày để đi du lịch, thưởng ngoạn nhưng lại không có một ngày về quê thăm bố mẹ. Chúng ta có thể tiêu khiển hàng tiếng đồng hồ trên mạng xã hội nhưng lại không có lấy mấy phút gọi điện hỏi thăm người thân…

***

blog radio,  Một lần thất hứa

Biết bao lần tôi đi tìm tôi giữa mong manh của gió, giữa nhễ nhại của nắng, giữa ồn ào của chốn thị thành, giữa lặng ngắt, tê tái của những đêm trăng. Đến bao giờ tôi mới thôi khắc khoải, day dứt về một lần thất hứa.

Nhà tôi nghèo, gia đình có bốn anh chị em. Tôi là đứa con duy nhất được ăn học tử tế, đồng nghĩa với việc tôi được chiều chuộng hơn cả.

Nhớ những ngày tháng tôi cùng bạn bè còng lưng, nhễ nhại mồ hôi đạp xe qua những con đường đất đầy rơm rạ. Mùi thơm của rơm đượm nắng quê hương vẫn thổn thức nhuộm vàng trong giấc mơ của tôi.

20 năm trời, quê tôi vẫn thế. Như những miền quê yên bình, đói nghèo nghìn đời không đổi thay trong thế giới cổ tích. Cái nghèo hiển hiện rõ nét qua những con đường làng nhầy nhụa bùn đất, đầy rác, những mái nhà ngói nhỏ xíu, đơn sơ như co mình trong cái giá lạnh của mùa đông. Tôi đã gắn bó gần hai mươi năm trời với vùng quê ấy, mái nhà ấy nhưng mỗi lần về thăm quê cũng không khỏi rợn gáy bởi màn đêm thăm thẳm, bởi ám ảnh những câu chuyện về tiếng nỉ non, ai oán của những con ma đói những khi trở trời trong câu chuyện hồi bé nội tôi thường kể. Từng hột sáng yếu ớt hắt ra từ những căn nhà nhỏ như lọt thỏm giữa cái tăm tối, tĩnh lặng của vùng quê, giữa cái tái tê của những đêm đông, giữa những quạnh vắng của đêm trăng, lại thêm những tiếng côn trùng rả rích, tiếng kẽo kẹt võng đưa, tiếng chó sủa xa xa vọng lại…

Bố đi bộ đội về, sức khỏe yếu nên không giúp được những công việc nặng nhọc. Bao công việc từ việc nhà đến đồng áng, chị và mẹ tôi lo cả. Mẹ chiều tôi nhưng lại thương chị hơn cả, vì hơn ai hết mẹ hiểu chị thiệt thòi hơn chúng tôi. Anh tôi đi làm công nhân từ sớm. Ít nhiều cũng chưa thấm hết cái nhọc nhằn, đắng cay của công việc nhà nông. Em thì nhỏ dại. Còn tôi, chỉ góp phần nhỏ bé vào những việc như nấu cơm, quét nhà, phơi thóc, băm rau lợn… Đôi khi nhìn chị, tôi thầm ước giá như mình được một chút trắng trẻo như chị, hát hay như chị, đôi khi cả một chút hờn ghen, tôi ước gì được như chị.

“Em đi làm, tháng lương đầu tiên em sẽ mua quà cho mẹ và chị.”

Tôi hứa và đã làm được như thế. Hồi hộp, háo hức và cả vui sướng. Tôi nâng niu món quà mang từ cửa hàng về cho mẹ và chị. Một chiếc khăn và một bộ quần áo. Chị tôi hí hửng reo lên:

“Đẹp quá! Bao giờ dì làm lương cao hơn lại mua quà cho mẹ và chị nhé.”

Mẹ lườm và mắng:

“Thôi đi các cô ạ, con gái phải biết tiết kiệm, làm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu thì có mà lấy chống cửa trước nó dắt trả về cửa sau.”

Nhìn ánh mắt ngấn lệ của mẹ, tôi biết rằng mẹ rất vui và tự hào vì tôi. Riêng tôi thấy hạnh phúc hơn gấp bội phần. Từ nay tôi sẽ tự nuôi sống bản thân mình, sẽ bớt gánh nặng cho gia đình, sẽ góp thêm thu nhập để cùng mẹ và chị nuôi em tôi ăn học, sẽ thực hiện bao dự định, bao ước mơ mà mẹ và chị cả đời mong mỏi.

Đợt ấy, nắng to. Chưa bao giờ tôi chứng kiến cái nắng đổ lửa như thế. Hàng cây bên đường không một ngọn gió. Những tán lá như chết lặng, tiu nghỉu rũ xuống như chực sắp rơi. Con đường mới làm, nhựa sôi lên xèo xèo, chảy ra nhễ nhại, loang lổ những vệt đen.

Chị lấy chồng nhưng cuộc sống nào có hơn gì xưa. Vẫn công việc đồng áng, lợn gà, lủi thủi mò cua, bắt ốc. Chị tranh thủ thu mua giấy, sắt vụn những khi chưa vào vụ. Nhiều hôm, nắng bỏng da thịt, ít người dám ra đường chị vẫn nhẫn nại tất bật khắp các ngõ mua hàng. Mẹ bảo:

“Mày xem có loại áo chống nắng nào tốt mua gửi về cho chị mặc.”

Tưởng mẹ bảo gì, chỉ là cái áo khoác thì đơn giản thôi mà.

blog radio,  Một lần thất hứa

Công việc bận rộn, hết báo cáo lại đi thực tế. Hai tuần liền, tôi quên chuyện chiếc áo, quên cả gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của mẹ, của chị.

Chuông điện thoại reo. Tôi nghe đầu dây bên kia, tiếng nói của ai đó, giọng như lạc đi:

“H ơi, về ngay… Con Tr bị tai nạn nặng lắm…”

Tôi chẳng kịp nghe được những tiếng nói sau là gì vội vã bắt xe về. Chị nằm đó, bất động. Bố mẹ, anh, em tôi và mọi người đã đến đông đủ. Tôi không tin đó là sự thật. Mẹ ngất đi. Chị ơi, em mang áo về cho chị đây này, chị ơi. Tôi gào lên…

Chúng ta có muôn vàn lí do để ngụy biện cho những lần thất hứa của mình. Hứa sẽ sống tốt hơn, hứa sẽ quan tâm đến người khác nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, hứa sẽ chăm chỉ về thăm bố mẹ... Hứa thật nhiều và thất hứa cũng thật nhiều. Chúng ta có thể bỏ ra cả ngày để mua sắm quần áo nhưng lại không có thời gian để thăm hàng xóm của mình. Chúng ta có thể bỏ ra ba, bốn ngày để đi du lịch, thưởng ngoạn nhưng lại không có một ngày về quê thăm bố mẹ. Chúng ta có thể tiêu khiển hàng tiếng đồng hồ trên mạng xã hội nhưng lại không có lấy mấy phút gọi điện hỏi thăm người thân… Cứ thế, ta vẫn mãi mộng tưởng mình vẫn là một người nhân hậu, biết quan tâm đến người khác mà không biết rằng mình đang chết mòn giữa những điều ích kỉ, nhỏ nhen. Đừng vì một lần thất hứa để cả đời ân hận.

Lời hứa, đừng để gió cuốn đi!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

back to top