Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi như tình yêu ông bà
2021-08-10 01:20
Tác giả: Trà Đào Cam Sả
blogradio.vn - Một duyên phận được định sẵn kéo người ta theo hơn cả nửa đời người, gắn kết những con người vốn không liên quan đến nhau, để họ trở thành vợ chồng, tri kỷ, bạn bè. Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi, mong ai rồi cũng tìm được duyên phận cho mình.
***
Vào những ngày giữa tháng 7 âm lịch mây xám kéo nhau về vùng đất đã đến mùa mưa ngâu. Bà tôi sau cơn bạo bệnh, người ta trả bà về từ bệnh viện, mọi người cứ túc trực bên bà tôi ngày rồi đêm. Người ra vào nói xì xào, người lặng lẽ, người rầm rộ làm gian nhà trước trở nên tấp nập.
Có lẽ tôi chẳng mang tâm trạng nào khi đến thăm bà, vì tôi lúc đó chưa từng trải qua cảm giác mất người thân như thế nào. Nhưng mẹ tôi lại khác người đàn bà mệnh khổ ấy hằn rõ nét suy tư, trầm mặc. Nhưng vẫn luôn tay nấu nước rót trà.
Có lẽ người làm tôi thấy lo lắng lúc này là ông tôi, người đã cùng bà tôi vượt qua hơn 60 năm cuộc đời, đến với nhau khi chưa có gì trong tay đến lúc này đầu ai cũng đã trắng xóa, con cháu đủ đầy.
Ông gặp bà tôi thời kháng chiến chống Mỹ, khi ông là người đưa cơm cho bộ đội, bà còn là thiếu nữ, hai người gặp nhau trong trận truy sát của quân địch, rồi họ ước hẹn, ở bên nhau trải qua bao thăng trầm lịch sử, bao nhiêu khổ đời từng cái đều nếm trải. Ông gọi đó là duyên phận, ông bảo “Không phải ngẫu nhiên mà con người gặp nhau, mà ông trời đã trao cho họ duyên phận, duyên phận được định sẵn”.
Gặp nhau khi tóc còn xanh màu nắng, bây giờ đầu đã trắng xóa tuổi xế chiều, giờ đứng trước cuộc chia ly quá lớn này, có chăng đây chính là kết thúc của duyên phận được định sẵn?
Trong góc tối của căn phòng gỗ cũ kỹ, ông tôi với bóng lưng khom, ốm yếu, nét mặt hằn sâu những nỗi vất vả của tuổi trẻ cơ cực lặng lẽ nhìn bà đang thở nặng nề trên tấm phản. Mỗi ngày dòng người vào thắm cứ ngày một ít đi, nhưng chỉ có bóng lưng ấy ngồi đấy, ngày đêm không vắng bóng. Nhưng bà thì cứ yếu dần như ngọn đèn sắp tắt.
Người ta thấy bà không còn gắng được nữa, định xây huyệt trước, bởi nếu không xây huyệt ngay bây giờ thì sợ bà mất rồi, chỗ an nghỉ còn chưa chắc được. Ông tôi chân như đã yếu, tay rung rung bám chặt vào cột, như người chết đuối bám chắc vào khúc gỗ duy nhất giữa đại dương sâu, giọng khàn đặc, rung rẩy nhưng đủ kiên định hét lớn “Còn sống nhăn răng đó, xây cái gì mà xây”. Sự cố chấp của ông chính là sự dịu dàng cuối cùng mà ông được làm cho bà.
Ngày ấy trời vắng sao, gió lạnh ùa về, nhưng mưa cũng không rớt hạt nữa, đất mềm rồi, cây mướp mẹ tôi gieo trồng ngoài vườn cũng chịu lên mầm rồi. Trong nhà văng vẳng tiếng mẹ gọi tôi.
“Trà à. Vào gặp bà đi con”
Bà tôi mất rồi, bà mất trong vòng tay của con cháu, nến hương bay khắp nhà, trước cổng treo cờ tang. Một nỗi tang thương gieo rắc căn nhà này.
Ông ngồi trên phản tay cần tách trà ấm, mặt không biến sắc. Có lẽ lúc ấy tôi nhận ra rằng người ta đi qua nhiều biến cố cuộc đời, khóc không còn là cách để họ thể hiện nỗi buồn nữa.
Dòng người đến viếng mỗi một nhiều hơn, người ta đến viếng vợ của ông, ông mất vợ rồi, tôi mất bà rồi, gia đình chúng tôi mất người thân rồi. Có lẽ phút giây ấy làm tôi không ngừng cảm động được, không có bi thương nào lớn hơn mất người thân. Qua cửa sổ tôi nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy lặng lẽ nhìn về phần mộ, nơi ấy lạnh lẽo, nơi ấy tăm tối, nơi ấy chứa nỗi bi thương và chứa cả duyên phận kéo dài hơn nửa đời người.
Cái hàng ba mà nơi ông bà hay nói dăm ba câu chuyện, kể vài chiếc ký ức giờ chỉ còn bóng dáng người ở lại. Có lẽ người ở lại chính là người đau khổ nhất, họ sẽ sống cả phần đời còn lại với nỗi nhớ nhung và chuyện duyên phận đã đến hồi kết. Cũng có thể gánh chịu phần cô đơn, và sự bi thương đó chính là sự dịu dàng cuối cùng của ông dành cho bà. Có trải qua có chứng kiến người ta mới biết nó đau khổ dường nào.
Nơi mộ phần của bà tôi luôn sạch sẽ, cây cối, hoa được chăm bón tốt tươi, và kế bên đấy một chỗ trống được để trống, ông tôi giữ chỗ đấy để giữ lời hứa sẽ cùng nhau đến lúc bạc đầu.
Một duyên phận được định sẵn kéo người ta theo hơn cả nửa đời người, gắn kết những con người vốn không liên quan đến nhau, để họ trở thành vợ chồng, tri kỷ, bạn bè. Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi, mong ai rồi cũng tìm được duyên phận cho mình.
© Trà Đào Cam Sả - blogradio.vn
Xem thêm: Trả lại thanh xuân cho em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.