Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi như tình yêu ông bà
2021-08-10 01:20
Tác giả:
Trà Đào Cam Sả
blogradio.vn - Một duyên phận được định sẵn kéo người ta theo hơn cả nửa đời người, gắn kết những con người vốn không liên quan đến nhau, để họ trở thành vợ chồng, tri kỷ, bạn bè. Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi, mong ai rồi cũng tìm được duyên phận cho mình.
***
Vào những ngày giữa tháng 7 âm lịch mây xám kéo nhau về vùng đất đã đến mùa mưa ngâu. Bà tôi sau cơn bạo bệnh, người ta trả bà về từ bệnh viện, mọi người cứ túc trực bên bà tôi ngày rồi đêm. Người ra vào nói xì xào, người lặng lẽ, người rầm rộ làm gian nhà trước trở nên tấp nập.
Có lẽ tôi chẳng mang tâm trạng nào khi đến thăm bà, vì tôi lúc đó chưa từng trải qua cảm giác mất người thân như thế nào. Nhưng mẹ tôi lại khác người đàn bà mệnh khổ ấy hằn rõ nét suy tư, trầm mặc. Nhưng vẫn luôn tay nấu nước rót trà.
Có lẽ người làm tôi thấy lo lắng lúc này là ông tôi, người đã cùng bà tôi vượt qua hơn 60 năm cuộc đời, đến với nhau khi chưa có gì trong tay đến lúc này đầu ai cũng đã trắng xóa, con cháu đủ đầy.
Ông gặp bà tôi thời kháng chiến chống Mỹ, khi ông là người đưa cơm cho bộ đội, bà còn là thiếu nữ, hai người gặp nhau trong trận truy sát của quân địch, rồi họ ước hẹn, ở bên nhau trải qua bao thăng trầm lịch sử, bao nhiêu khổ đời từng cái đều nếm trải. Ông gọi đó là duyên phận, ông bảo “Không phải ngẫu nhiên mà con người gặp nhau, mà ông trời đã trao cho họ duyên phận, duyên phận được định sẵn”.
Gặp nhau khi tóc còn xanh màu nắng, bây giờ đầu đã trắng xóa tuổi xế chiều, giờ đứng trước cuộc chia ly quá lớn này, có chăng đây chính là kết thúc của duyên phận được định sẵn?
Trong góc tối của căn phòng gỗ cũ kỹ, ông tôi với bóng lưng khom, ốm yếu, nét mặt hằn sâu những nỗi vất vả của tuổi trẻ cơ cực lặng lẽ nhìn bà đang thở nặng nề trên tấm phản. Mỗi ngày dòng người vào thắm cứ ngày một ít đi, nhưng chỉ có bóng lưng ấy ngồi đấy, ngày đêm không vắng bóng. Nhưng bà thì cứ yếu dần như ngọn đèn sắp tắt.
Người ta thấy bà không còn gắng được nữa, định xây huyệt trước, bởi nếu không xây huyệt ngay bây giờ thì sợ bà mất rồi, chỗ an nghỉ còn chưa chắc được. Ông tôi chân như đã yếu, tay rung rung bám chặt vào cột, như người chết đuối bám chắc vào khúc gỗ duy nhất giữa đại dương sâu, giọng khàn đặc, rung rẩy nhưng đủ kiên định hét lớn “Còn sống nhăn răng đó, xây cái gì mà xây”. Sự cố chấp của ông chính là sự dịu dàng cuối cùng mà ông được làm cho bà.
Ngày ấy trời vắng sao, gió lạnh ùa về, nhưng mưa cũng không rớt hạt nữa, đất mềm rồi, cây mướp mẹ tôi gieo trồng ngoài vườn cũng chịu lên mầm rồi. Trong nhà văng vẳng tiếng mẹ gọi tôi.
“Trà à. Vào gặp bà đi con”
Bà tôi mất rồi, bà mất trong vòng tay của con cháu, nến hương bay khắp nhà, trước cổng treo cờ tang. Một nỗi tang thương gieo rắc căn nhà này.
Ông ngồi trên phản tay cần tách trà ấm, mặt không biến sắc. Có lẽ lúc ấy tôi nhận ra rằng người ta đi qua nhiều biến cố cuộc đời, khóc không còn là cách để họ thể hiện nỗi buồn nữa.
Dòng người đến viếng mỗi một nhiều hơn, người ta đến viếng vợ của ông, ông mất vợ rồi, tôi mất bà rồi, gia đình chúng tôi mất người thân rồi. Có lẽ phút giây ấy làm tôi không ngừng cảm động được, không có bi thương nào lớn hơn mất người thân. Qua cửa sổ tôi nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy lặng lẽ nhìn về phần mộ, nơi ấy lạnh lẽo, nơi ấy tăm tối, nơi ấy chứa nỗi bi thương và chứa cả duyên phận kéo dài hơn nửa đời người.
Cái hàng ba mà nơi ông bà hay nói dăm ba câu chuyện, kể vài chiếc ký ức giờ chỉ còn bóng dáng người ở lại. Có lẽ người ở lại chính là người đau khổ nhất, họ sẽ sống cả phần đời còn lại với nỗi nhớ nhung và chuyện duyên phận đã đến hồi kết. Cũng có thể gánh chịu phần cô đơn, và sự bi thương đó chính là sự dịu dàng cuối cùng của ông dành cho bà. Có trải qua có chứng kiến người ta mới biết nó đau khổ dường nào.
Nơi mộ phần của bà tôi luôn sạch sẽ, cây cối, hoa được chăm bón tốt tươi, và kế bên đấy một chỗ trống được để trống, ông tôi giữ chỗ đấy để giữ lời hứa sẽ cùng nhau đến lúc bạc đầu.
Một duyên phận được định sẵn kéo người ta theo hơn cả nửa đời người, gắn kết những con người vốn không liên quan đến nhau, để họ trở thành vợ chồng, tri kỷ, bạn bè. Mong duyên phận sẽ dịu dàng với tôi, mong ai rồi cũng tìm được duyên phận cho mình.
© Trà Đào Cam Sả - blogradio.vn
Xem thêm: Trả lại thanh xuân cho em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.







