Mẹ ơi, nếu có kiếp sau hãy để con vẫn được làm con của mẹ
2021-10-26 01:20
Tác giả:
Lê Phương Trinh
blogradio.vn - Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều, cảm ơn mẹ đã xuất hiện trên cõi đời này và cho con trở thành con của mẹ. Mẹ ơi, ước mơ của mẹ là gì để con thực hiện giúp mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm, nếu có kiếp sau mẹ cho con làm con của mẹ nữa nha.
***
Tôi là một cô bé sinh ra trong một gia đình khá giả, được bố mẹ cưng chiều và yêu thương hết mực. Tôi biết cái thời điểm đó, tôi như là một đứa trẻ may mắn nhất trong đám trẻ con xóm tôi. Tôi được đi xe sang, mặc đồ đẹp, học trường tốt và được đi ăn ở những quán ngon nhất thị trấn. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, năm tôi 7 tuổi thì căn bệnh ung thư quái ác đã dày xéo mẹ tôi, khiến mẹ tôi phải chịu nhiều đau đớn.
Ngay cái thời điểm mà y học cũng phải bó tay ấy, mẹ tôi đã đi khắp mọi nơi chỉ mong rằng sẽ có một tia hy vọng nào đó. Nhưng không, không có một tia hy vọng nào đến với mẹ cả, mẹ phải chịu đau đớn một mình.
Tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ làm sao hiểu được nỗi đau mà mẹ phải gánh chịu chứ. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật tệ, giá như lúc ấy biết mẹ đau thì chỉ cần đến bên mẹ rồi nắm lấy đôi tay gầy gò của mẹ rồi nói “Mẹ ơi, mẹ có đau lắm không? Có cần con xoa bóp cho mẹ không?”. Chỉ cần như vậy thôi cũng khiến cho mẹ cảm thấy hạnh phúc rồi, tại sao lúc đó mình lại không làm được như thế? Sao chỉ biết vòi vĩnh mẹ mua bánh mua kẹo rồi khóc nhè, làm nũng mẹ.
Vài tháng sau, bố mẹ không còn đưa đón tôi đi học nữa, cũng không thường xuyên ở nhà. Mỗi ngày của tôi cứ trôi qua trong nỗi nhớ mẹ. Tôi nhớ đó là vào một buổi chiều thứ bảy, bố tôi về lấy thêm quần áo cho mẹ và chở hai chị em tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Đường đến bệnh viện cũng khá xa nhà. Khi đến nơi thì tôi thấy có đầy đủ ông bà ngoại, các dì, các bác đang ngồi bên ngoài phòng khám bệnh nhưng lại không được vào thăm mẹ tôi. Bố tôi đã nài nỉ bác sĩ cho hai chị em tôi vào thăm mẹ và bác sĩ đã đồng ý cho chúng tôi vào 5 phút.
Các bạn biết không, cảm giác mà đã lâu không gặp mẹ, khi nhìn thấy mẹ với khuôn mặt hốc hác, gầy gò, xanh xao, trên người thì toàn những dây nhợ chằng chịt. Tôi đã không còn nhận ra mẹ mình nữa rồi. Lúc đó mẹ chỉ biết ôm chầm lấy tôi và khóc, lúc ấy mẹ đã khóc rất nhiều và thở gấp. Bác sĩ đã sợ mẹ tôi xúc động quá nên đã cho chúng tôi ra ngoài.
Bác sĩ cho 2 chị em tôi mượn một cái giường đặt ngoài hành lang và ngủ qua đêm. Không hiểu tại sao đêm hôm đó tôi lại không tài nào ngủ được, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, lo sợ về những âm thanh kì lạ của bệnh viện hay lo sợ về hình ảnh của mẹ mà tôi nhìn thấy.
Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, thông báo của bệnh viện vang lên và đọc tên từng bệnh nhân và tên mẹ tôi được đọc cuối cùng. Tôi thì hồn nhiên “Tên mẹ kìa bố”, bố tôi không trả lời mà chợt bố òa khóc rồi ôm chúng tôi vào lòng. Lúc đó tôi không rõ nữa, bây giờ nghĩ lại thì chắc đó là danh sách bệnh nhân bị trả về.
Mọi người xếp đồ đạc chuẩn bị về, tôi và mẹ cùng ngồi trên chiếc xe ô tô, mẹ cứ ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, lúc ấy mẹ khóc rất nhiều. Trên đường đi thì mẹ tôi đã hấp hối, mọi người trong xe đều khóc, tôi thì chỉ biết nằm trong vòng tay mẹ và ngây ngô nhìn mọi người. Về đến nhà, mẹ tôi được dìu vào phòng và được đặt trên cái chõng. Bà ngoại đã thay đồ cho mẹ tôi. Lúc ấy mẹ thều thào vài câu và mẹ đã ra đi mãi mãi.
Thời điểm ấy, một đứa trẻ 7 tuổi còn chưa biết tự xúc cơm ăn, tự tắm cho mình, lại phải chịu cảm giác mất đi người mà nó yêu thương nhất, nó phải làm như thế nào để sống tiếp quãng đời còn lại mà không có mẹ đây? Ai sẽ bên cạnh chia sẽ với nó những lúc nó buồn, nó mệt mỏi đây? Ai sẽ là người dạy cho nó biết nó phải làm gì khi không có mẹ đây?
Thời gian cứ trôi qua, trôi qua trong tẻ nhạt, trong sự thiếu vắng của mẹ, tôi đã bị trầm cảm suốt mấy năm cấp 1. Lên cấp 2 thì bị bạn bè xa lánh, bị dè bỉu cũng chỉ chịu đựng một mình. Lên lớp 10, tôi đã có những người bạn để tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống, chia sẻ những áp lực mà mình phải chịu đựng, họ giúp tôi sống vui hơn. Lên lớp 11, bố tôi làm ăn thua lỗ phải bán nhà đi nơi khác sống, đồng nghĩa với việc tôi phải chuyển trường và chia tay những người bạn mà tôi không bao giờ muốn.
Do ngoại hình tôi cũng khá nên khi bước vào một ngôi trường ở quê thì được rất nhiều bạn nam để ý. Nhưng tôi ngó lơ hết tất cả. Tôi làm quen được một vài người bạn mới, ban đầu thì chúng tôi chơi chung rất vui, càng chơi lâu thì tôi thấy mình như bị lợi dụng nhiều hơn. Tôi bắt đầu cảnh giác hơn và từ chối “những sự lợi dụng ấy”, khi ấy họ đã dần quay lưng với tôi, không còn một ai ở bên cạnh tôi nữa.
Tôi đã suy sụp rất nhiều, tôi đã khóc rất nhiều và nghĩ đến lời hứa nuôi chúng tôi thật tốt của bố với mẹ, tôi chỉ biết cố gắng trong sự cô độc. Tôi học cách ngó lơ mọi thứ, học cách ở một mình, mạnh mẽ một mình.
Và cuối cùng tôi sắp trở thành cô bé lớp 12 rồi đó, đang trên con đường tiến đến ước mơ của mình. Tôi nhất định, nhất định sống thật tốt để mẹ ở nơi xa xôi ấy khi nhìn về phía tôi đã thấy cô con gái 7 tuổi ngày ngày của mẹ bây giờ đã trở thành mộ cô thiếu nữ 17 tuổi, đã mạnh mẽ vượt qua 10 năm không có mẹ gian nan đến mức nào.
Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều, cảm ơn mẹ đã xuất hiện trên cõi đời này và cho con trở thành con của mẹ. Mẹ ơi, ước mơ của mẹ là gì để con thực hiện giúp mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm, nếu có kiếp sau mẹ cho con làm con của mẹ nữa nha.
© Lê Phương Trinh - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.






