Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi, nếu có kiếp sau hãy để con vẫn được làm con của mẹ

2021-10-26 01:20

Tác giả: Lê Phương Trinh


blogradio.vn - Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều, cảm ơn mẹ đã xuất hiện trên cõi đời này và cho con trở thành con của mẹ. Mẹ ơi, ước mơ của mẹ là gì để con thực hiện giúp mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm, nếu có kiếp sau mẹ cho con làm con của mẹ nữa nha.

***

Tôi là một cô bé sinh ra trong một gia đình khá giả, được bố mẹ cưng chiều và yêu thương hết mực. Tôi biết cái thời điểm đó, tôi như là một đứa trẻ may mắn nhất trong đám trẻ con xóm tôi. Tôi được đi xe sang, mặc đồ đẹp, học trường tốt và được đi ăn ở những quán ngon nhất thị trấn. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, năm tôi 7 tuổi thì căn bệnh ung thư quái ác đã dày xéo mẹ tôi, khiến mẹ tôi phải chịu nhiều đau đớn. 

Ngay cái thời điểm mà y học cũng phải bó tay ấy, mẹ tôi đã đi khắp mọi nơi chỉ mong rằng sẽ có một tia hy vọng nào đó. Nhưng không, không có một tia hy vọng nào đến với mẹ cả, mẹ phải chịu đau đớn một mình. 

Tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ làm sao hiểu được nỗi đau mà mẹ phải gánh chịu chứ. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật tệ, giá như lúc ấy biết mẹ đau thì chỉ cần đến bên mẹ rồi nắm lấy đôi tay gầy gò của mẹ rồi nói “Mẹ ơi, mẹ có đau lắm không? Có cần con xoa bóp cho mẹ không?”. Chỉ cần như vậy thôi cũng khiến cho mẹ cảm thấy hạnh phúc rồi, tại sao lúc đó mình lại không làm được như thế? Sao chỉ biết vòi vĩnh mẹ mua bánh mua kẹo rồi khóc nhè, làm nũng mẹ.

me

Vài tháng sau, bố mẹ không còn đưa đón tôi đi học nữa, cũng không thường xuyên ở nhà. Mỗi ngày của tôi cứ trôi qua trong nỗi nhớ mẹ. Tôi nhớ đó là vào một buổi chiều thứ bảy, bố tôi về lấy thêm quần áo cho mẹ và chở hai chị em tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Đường đến bệnh viện cũng khá xa nhà. Khi đến nơi thì tôi thấy có đầy đủ ông bà ngoại, các dì, các bác đang ngồi bên ngoài phòng khám bệnh nhưng lại không được vào thăm mẹ tôi. Bố tôi đã nài nỉ bác sĩ cho hai chị em tôi vào thăm mẹ và bác sĩ đã đồng ý cho chúng tôi vào 5 phút. 

Các bạn biết không, cảm giác mà đã lâu không gặp mẹ, khi nhìn thấy mẹ với khuôn mặt hốc hác, gầy gò, xanh xao, trên người thì toàn những dây nhợ chằng chịt. Tôi đã không còn nhận ra mẹ mình nữa rồi. Lúc đó mẹ chỉ biết ôm chầm lấy tôi và khóc, lúc ấy mẹ đã khóc rất nhiều và thở gấp. Bác sĩ đã sợ mẹ tôi xúc động quá nên đã cho chúng tôi ra ngoài. 

Bác sĩ cho 2 chị em tôi mượn một cái giường đặt ngoài hành lang và ngủ qua đêm. Không hiểu tại sao đêm hôm đó tôi lại không tài nào ngủ được, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, lo sợ về những âm thanh kì lạ của bệnh viện hay lo sợ về hình ảnh của mẹ mà tôi nhìn thấy.

Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, thông báo của bệnh viện vang lên và đọc tên từng bệnh nhân và tên mẹ tôi được đọc cuối cùng. Tôi thì hồn nhiên “Tên mẹ kìa bố”, bố tôi không trả lời mà chợt bố òa khóc rồi ôm chúng tôi vào lòng. Lúc đó tôi không rõ nữa, bây giờ nghĩ lại thì chắc đó là danh sách bệnh nhân bị trả về. 

Mọi người xếp đồ đạc chuẩn bị về, tôi và mẹ cùng ngồi trên chiếc xe ô tô, mẹ cứ ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, lúc ấy mẹ khóc rất nhiều. Trên đường đi thì mẹ tôi đã hấp hối, mọi người trong xe đều khóc, tôi thì chỉ biết nằm trong vòng tay mẹ và ngây ngô nhìn mọi người. Về đến nhà, mẹ tôi được dìu vào phòng và được đặt trên cái chõng. Bà ngoại đã thay đồ cho mẹ tôi. Lúc ấy mẹ thều thào vài câu và mẹ đã ra đi mãi mãi.

me_-_1

Thời điểm ấy, một đứa trẻ 7 tuổi còn chưa biết tự xúc cơm ăn, tự tắm cho mình, lại phải chịu cảm giác mất đi người mà nó yêu thương nhất, nó phải làm như thế nào để sống tiếp quãng đời còn lại mà không có mẹ đây? Ai sẽ bên cạnh chia sẽ với nó những lúc nó buồn, nó mệt mỏi đây? Ai sẽ là người dạy cho nó biết nó phải làm gì khi không có mẹ đây?

Thời gian cứ trôi qua, trôi qua trong tẻ nhạt, trong sự thiếu vắng của mẹ, tôi đã bị trầm cảm suốt mấy năm cấp 1. Lên cấp 2 thì bị bạn bè xa lánh, bị dè bỉu cũng chỉ chịu đựng một mình. Lên lớp 10, tôi đã có những người bạn để tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống, chia sẻ những áp lực mà mình phải chịu đựng, họ giúp tôi sống vui hơn. Lên lớp 11, bố tôi làm ăn thua lỗ phải bán nhà đi nơi khác sống, đồng nghĩa với việc tôi phải chuyển trường và chia tay những người bạn mà tôi không bao giờ muốn. 

Do ngoại hình tôi cũng khá nên khi bước vào một ngôi trường ở quê thì được rất nhiều bạn nam để ý. Nhưng tôi ngó lơ hết tất cả. Tôi làm quen được một vài người bạn mới, ban đầu thì chúng tôi chơi chung rất vui, càng chơi lâu thì tôi thấy mình như bị lợi dụng nhiều hơn. Tôi bắt đầu cảnh giác hơn và từ chối “những sự lợi dụng ấy”, khi ấy họ đã dần quay lưng với tôi, không còn một ai ở bên cạnh tôi nữa. 

me_-_3

Tôi đã suy sụp rất nhiều, tôi đã khóc rất nhiều và nghĩ đến lời hứa nuôi chúng tôi thật tốt của bố với mẹ, tôi chỉ biết cố gắng trong sự cô độc. Tôi học cách ngó lơ mọi thứ, học cách ở một mình, mạnh mẽ một mình.

Và cuối cùng tôi sắp trở thành cô bé lớp 12 rồi đó, đang trên con đường tiến đến ước mơ của mình. Tôi nhất định, nhất định sống thật tốt để mẹ ở nơi xa xôi ấy khi nhìn về phía tôi đã thấy cô con gái 7 tuổi ngày ngày của mẹ bây giờ đã trở thành mộ cô thiếu nữ 17 tuổi, đã mạnh mẽ vượt qua 10 năm không có mẹ gian nan đến mức nào.

Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều, cảm ơn mẹ đã xuất hiện trên cõi đời này và cho con trở thành con của mẹ. Mẹ ơi, ước mơ của mẹ là gì để con thực hiện giúp mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm, nếu có kiếp sau mẹ cho con làm con của mẹ nữa nha.

©  Lê Phương Trinh - blogradio.vn

Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con

Lê Phương Trinh

Cô bé hay khóc =))

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top