Mẹ của chúng tôi
2022-07-19 01:25
Tác giả:
Ivies
blogradio.vn - Cách nói mẹ “mập” ở đây chị em chúng tôi không bao giờ nghĩ về mặt hình dáng mà là mẹ chúng tôi to lớn về sự hy sinh, mẹ chúng tôi bao la sự thương yêu, quan tâm, chăm sóc chồng con, mẹ mở rộng mọi thứ thành sự tích cực và nhiệt huyết tồn tại trong con người của mẹ.
***
Chiều hôm ấy tôi đón con bé đi học về. Chở nó trên chiếc xe đạp qua nhiều ngày, đã lâu lắm rồi chúng tôi không được ngắm cảnh hoàng hôn cùng nhau từ khi nó phải vào lớp một. Sẵn tiện được ra về sớm, tôi dừng lại ở một hàng ghế có bóng cây mát nọ. Bảo con bé ngồi xuống cùng chị xem cảnh mặt trời “chìm vào giấc ngủ”. Nó nghe theo và ngồi vào chỗ. Tôi thì lấy trong cặp mình một quyển sách ra đọc, lúc lâu thì ngước lên nhìn bầu trời chiều tà một lần. Và tôi cũng quên mất con bé ngồi bên tôi làm gì, nhìn gì, nghĩ gì cho mãi đến nó quay sang hỏi tôi với gương mặt ngây thơ “Chị ơi, người bị người khác nói là “mập” thì sẽ như thế nào hả chị?”
Tôi thản nhiên trả lời rằng chỉ là họ có thân hình to và lớn hơn những người khác thôi rồi tôi lại đọc sách tiếp như thể con bé chỉ hỏi chơi vui. Nhưng thật lạ vì không biết từ lúc nào tôi lại để ý đến con bé bởi vẻ trầm ngâm nhìn lên bầu trời có những đám mây to rực đỏ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt con bé về phía bầu trời rồi lại nhìn sang dáng người con bé xem có tròn hay béo ra không? Có phải nó hỏi thế vì bị người khác chọc ghẹo không? Nhưng các câu hỏi đó của tôi liền được con bé giải đáp bằng một câu nói nhận định “Nếu vậy mẹ chúng ta đâu có mập”. Rồi nó uốn lưỡi nói tiếp một mạch “Mẹ mập vì phải chứa sữa cho em bú lúc nhỏ mà. Mẹ mập vì phải có nhiều năng lượng để làm việc nhà mà. Mẹ mập vì phải có nhiều sức lực dạy dỗ chị em mình mà. Phải không chị?”.
Tôi vừa nghe vừa nhìn đôi mắt con bé sáng rực niềm tin yêu như cho đó là một sự thật đúng đắn. Tôi ôm choàng lấy con bé và khẽ nói vào tai em “Em nói không sai vào đâu cả. Mẹ chúng ta luôn luôn là mẹ chúng ta, không cần một ai nhận xét bất cứ gì về mẹ. Chỉ cần em hiểu thế thôi. Em gái bé nhỏ ạ”.
Rồi tôi chở con bé về nhà mà trên đường có biết bao nhiêu là suy nghĩ đã hiện lên. Tôi hiểu được vì tôi và con bé là chị em nên dường như cũng có cùng một suy nghĩ. Chỉ khác về độ tuổi của những cái suy nghĩ đó thôi.
Con bé nói rất phải lúc mẹ sinh tôi ra rồi vài năm sau là em tôi thì thân hình mẹ đã không còn gọn gàng nữa rồi. Vì sau khi sinh tôi biết nhiều yếu tố trong người mẹ ít nhiều thì đã thay đổi và không còn hoàn thiện như xưa. Vì phải mang nặng hai chị em tôi tận hai lần chín tháng mười ngày cơ mà. Để chúng tôi có đủ sữa ngon lành thì mẹ buộc phải ăn nhiều thứ có đủ dinh dưỡng cho cơ thể. Dù thế nhưng mẹ làm việc gì ra việc nấy, luôn nhanh gọn nhịp nhàng.
Từ trong nhà ra ngoài sân, từ cái bếp nấu ăn đến cái kệ đựng chén, từ bàn nước đến ghế ngồi xem TV,... mẹ chúng tôi quán xuyến không sót một nơi nào. Nhưng không vì thế mà chúng tôi xem mẹ như quản lý hay một người thu xếp đồ đạc trong nhà mà chúng tôi xem mẹ như một cô giáo trong cả mặt đời sống và cả mặt học tập. Vì tối nào mẹ cũng giúp chúng tôi học bài, hiểu bài, làm bài tốt hơn. Nhắc nhở chúng tôi mọi mặt luôn là mẹ.
Thế nên, cách nói mẹ “mập” ở đây chị em chúng tôi không bao giờ nghĩ về mặt hình dáng mà là mẹ chúng tôi to lớn về sự hy sinh, mẹ chúng tôi bao la sự thương yêu, quan tâm, chăm sóc chồng con, mẹ mở rộng mọi thứ thành sự tích cực và nhiệt huyết tồn tại trong con người của mẹ. Dù không biết rõ người nào đã nói với em tôi rằng mẹ tôi như thế nhưng nếu được gặp thì tôi và em sẽ đáp "Mẹ vẫn mãi là mẹ của chúng tôi mà thôi”.
© Ivies - blogradio.vn
Xem thêm: Gia đình là nơi mà ai cũng muốn về | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






