Mang yêu thương trở lại – đặt nơi trái tim ta
2013-08-09 08:48
Tác giả:
Có nỗi nhớ đóng băng qua khung cửa
Hạnh phúc là chi sao mãi xa vời?
Ngày 2/10/2012…
Đêm hôm trước mẹ bị đau bụng và không ngủ được. Sáng hôm sau, chị và con đưa mẹ ra Bệnh viện Bạch Mai. Bác sĩ Hải điều trị cho mẹ trước đây đã viết giấy làm thủ tục cho mẹ vào nhập viện. Trong khi ngồi chờ, mẹ gục đầu vào đầu gối của con mệt mỏi, lúc đó mẹ đã đau lắm phải không mẹ? Chị thiếu tiền làm thủ tục, con đã chạy ra đưa cho chị tiền và buộc phải để mẹ ngồi lại chỗ đó một mình, con đã bỏ rơi mẹ lúc đó, con xin lỗi. Khi hai chị em quay lại, mẹ đang nôn, mẹ phải ngồi đó một lúc lâu mới có thể vào phòng bệnh nằm. Vẫn là căn phòng mà gần một năm trước mẹ đã nằm. Mãi mẹ mới uống được một ít sữa, vậy mà lại nôn hết ra ngay sau đó. Rồi bác sĩ khám, uống thuốc đều đặn nên mẹ cũng đã đỡ hơn rất nhiều, con cũng mừng vì điều đó.
Bác sĩ hỏi mẹ có tiền để mổ không, nếu có thể mổ được, khoảng 100 triệu. Mẹ gọi điện về bảo bố nếu không có tiền thì thôi, không mổ nữa. Nhưng bác sĩ bảo nếu không mổ thì… chỉ sống được khoảng 1 - 2 năm nữa. Con biết mẹ đã phải suy nghĩ rất nhiều. Mẹ biết không, trước đây đi học, con đã ước ra trường đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ đấy. Giờ con mới biết, để kiếm được đồng tiền không phải là điều dễ dàng gì. Mẹ bảo: “Hay không mổ nữa, để tiền xin việc cho con – một đứa con gái mới tốt nghiệp đại học thời kì kinh tế khó khăn. Con đã rất xót xa khi nghe mẹ nói như vậy.
Rồi hai mẹ con gom tiền lại được 6 triệu 500 nghìn, đóng 6 triệu để đi “thông tim” cho mẹ xem có mổ được không, con còn 50 nghìn trong túi, mua cho mẹ bát phở 20 nghìn. Chạy về, bác sĩ bảo phải ra ngoài mua thuốc, mẹ đã phải vay tạm cô bệnh nhân bên cạnh 100 nghìn, con đã mua mất 129 nghìn và còn dư tận… 1 nghìn. Lúc đó con cười đến chảy nước mắt mẹ à. Chưa bao giờ con cần tiền đến thế. Lúc ăn cơm, cả con và mẹ đều khóc, nước mắt chan cơm, con hiểu được vị mặn chát của cuộc đời.
Điều trị được 2 tuần thì mẹ xin về nhà điều trị ngoại trú để chạy bảo hiểm và chuẩn bị tiền phẫu thuật. Đáng lẽ mổ luôn nhưng bác sĩ lại dời lịch mổ từ thứ 5 sang thứ 2 tuần sau, mẹ xin về nên bác sĩ bảo bao giờ gom đủ tiền thì gọi điện để sắp lịch mổ cũng được. Mẹ về hôm thứ 3 thì thứ 5 chú bị điện giật… bất ngờ ra đi ở tuổi 35. Tất cả đi lo chuyện của chú, còn mẹ ngồi khóc bên hiên, và một lần nữa… con lại bỏ rơi mẹ.
Thủ tục nhập viện của mẹ cũng hoàn tất.
Thứ 3 (ngày 30/10/2012) mẹ nhập viện để thứ 4 làm phẫu thuật.
Sáng hôm mổ, mọi người ra rất đông. Bác sĩ gặp và bảo với mẹ là ca mổ không khả thi cho lắm. Mẹ ra nói với con, mẹ khóc nhưng vẫn cố gắng và mọi người động viên mẹ rất nhiều. Chiều hôm đó mẹ mổ, đến sáng hôm sau mẹ mới tỉnh, có nghĩa là ca mổ… đã thành công. Mẹ được chuyển vào phòng hồi sức, mỗi ngày người nhà chỉ được vào 3 lần để cho ăn và vệ sinh cá nhân. Mấy hôm đầu con vào, sự vụng về, chậm chạp khiến mẹ đau hơn. Nên từ hôm sau là bác vào, bác đã phải kìm nén để không bật khóc khi nhìn thấy rất nhiều dây dợ được nối vào người mẹ, mẹ gầy đi rất nhiều…
Cứ thế một tuần, mẹ được chuyển ra phòng điều trị sau mổ, cũng cách li như vậy nhưng bớt nghiêm ngặt hơn. Tối hôm đó con đã vào khi mọi người xung quanh bảo được vào thăm bệnh nhân đến 21h. Bước vào phòng, con thấy các bệnh nhân giường bên cạnh đều đang thức nói chuyện với người nhà, duy chỉ có mẹ là đang ngủ, cảm giác như mẹ đang mang trong mình nỗi cô đơn của cả thế giới này vậy. Trông mẹ mệt mỏi ngay cả khi đang ngủ, mẹ thở rất mạnh. Một lúc sau, mẹ giật mình tỉnh giấc, mẹ kể cho con nghe về những gì bác sĩ đã nói lúc chiều, con thấy được niềm vui trong nụ cười và ánh mắt của mẹ. Mẹ rất vui vì bác sĩ bảo: vậy là mẹ đã thoát chết rồi, mai sẽ cho đi kiểm tra, nếu được sẽ cho ra viện luôn. Mọi chuyện đều rất khả quan và diễn ra thật tốt đẹp.
Sáng hôm sau, con dẫn mẹ vào thay quần áo và lau người cho mẹ, mẹ chỉ cho con cái đinh trước ngực, cái kim vẫn chưa tháo chỉ, những thứ đã làm mẹ phải đau đớn rất nhiều. Con dìu mẹ về phòng, mẹ bảo không cần, để mẹ tập đi cho khỏe, rồi cứ thế mẹ bám tường tập đi nhẹ nhàng trong sự cố gắng. Con đẩy xe đưa mẹ đi theo y tá để kiểm tra lại, vì muộn nên chỉ chụp được X-quang và điện tim, con cũng đã nộp tiền để chiều đi làm nốt siêu âm tim nữa là xong. Rồi con đưa mẹ về phòng, mẹ bảo: “Mẹ đói quá, ra xem bác mua gì mang vào ăn”. Bác ra và bảo mẹ ăn xong rồi, cũng được nhiều và nằm nghỉ rồi. Bác còn nói, mẹ bảo bác ra ăn cùng con, vì từ hôm vào viện con toàn ăn linh tinh, mẹ sợ con ốm sẽ không có ai trông mẹ. Rồi con và bác cứ ngồi ngoài hành lang ăn, cứ ăn thôi mà không hề hay biết… điều tồi tệ nhất đang xảy ra.
Bác sĩ gọi người nhà, nhưng không thấy ai. Một lúc sau con mới được biết, họ bảo còn ai trong này thì gọi vào hết. Con ra gọi bác vào, bác rất lo, còn con thì chỉ nghĩ họ bảo nộp tiền thôi (con vẫn suy nghĩ đơn giản như vậy đấy). Bác sĩ bảo mẹ đang cấp cứu nhưng không khả quan lắm, vẫn còn ít nước trong người, mọi người nên chuẩn bị tinh thần. Con không biết đã xảy ra chuyện gì, vì mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp cách đây chỉ vài phút. Con khóc, có một chị đưa cho con khăn giấy, chị ấy bảo: "Lúc nãy có một bệnh nhân đang tiếp gần hết chai nước rồi bị sốc ngã xuống sàn, bác sĩ đưa đi cấp cứu rồi". Là mẹ, đúng là mẹ mà, chai nước… Lúc đi kiểm tra, y tá đã khóa giúp mẹ, sau khi về, người ta đã mở lại, và con đã quên không hỏi bác xem chai nước đó hết chưa, con quên mất rồi mẹ ạ. Con không nhớ gì về nó cả, sao con lại như thế, con không nghĩ rằng chai nước nhỏ bé ấy sẽ là nguyên nhân cướp đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình.
Rồi con vào, bác sĩ bảo với con: "Mẹ cháu đã đi lúc 12h30’". Con không biết gì nữa, ra ngoài và mặc kệ tất cả. Con chỉ ngồi đó, nước mắt lăn dài, mọi người xung quanh đến ôm con và con thấy đau lắm. Bố và mọi người lên hỏi mẹ đâu, con cũng không biết, con đã chẳng làm được gì cả, mọi người lại phải làm tất cả thủ tục đưa mẹ về. Đúng, phải trở về chứ, mẹ đã mong ngày trở về biết chừng nào. Cảm giác bất lực ấy, rất khó chịu mẹ ạ. Lúc đó mẹ đã rất cần con đúng không, mẹ đã gọi con đúng không, nhưng sao con không nghe thấy, sao con không có mặt ở đấy, tại sao con vô tâm với mẹ đến thế, điều khiến con sẽ phải ân hận suốt cuộc đời này. Là vì con nên những đau đớn mẹ phải chịu đựng, là vì con nên những cố gắng của mẹ đều vô ích, là vì con nên mẹ đã phải rời xa thế giới này, tất cả là vì con…
Con đã hứa sẽ trở về cũng mẹ vào một ngày nắng ấm của mùa đông. Nhưng ngày đó đã không thể đến và lời hứa cũng trở nên vô nghĩa.
Ngày hôm đó, ngày đen tối nhất trong cuộc đời con. Con vẫn nhớ như in hình ảnh của mọi người. Là hình ảnh bà ngồi khóc thảm thiết bên mẹ, nỗi khắc khổ hiện rõ trên khuôn mặt đã già đi theo năm tháng cuộc đời, nỗi đau như cứa từng vết dao vào trái tim của một người mẹ mất con. Đó là hình ảnh bố khóc và gào lên trong đau đớn, bố bảo: “mẹ đã bỏ bố con mình đi rồi”, chưa bao giờ con thấy bố như thế, để mãi sau này giọt buồn ấy dường như không thể ngừng rơi. Là hình ảnh chị ngồi đó, mang trong mình một nỗi đau thật khó tả, khuôn mặt đã nhòa đi vì nước mắt, đứa bé trong bụng chị chắc cũng đã buồn lắm. Là hình ảnh thằng em đang trong tuổi mới lớn, mặc áo xô và đứng chống gậy để đáp lễ, nó chỉ im lặng, khóc và không nói gì cả. Con ước lúc đó nó chưa đủ lớn để hiểu chuyện gì đang xảy ra, con ước mình có thể mang hết những nỗi đau buồn kia. Còn con, đứa con gái thứ hai của mẹ, chỉ muốn ngồi lặng im bên mẹ thật lâu, mệt nhoài và đã gục đầu thiếp đi bên mẹ lúc nào không hay.
Tất cả đều đã rất cố gắng, nhưng số phận dường như thật trớ trêu, ông trời vẫn chọn cho mình một kẽ hở duy nhất để biến mẹ trở thành một người mẹ thật đáng thương và con trở thành một đứa con… bất hiếu.
Những ngày tháng đó thật đáng sợ mẹ à, mỗi lần nghĩ đến mẹ, những kí ức ùa về làm trái tim con vụn vỡ. Con nghe nhạc, nhưng toàn là những bài hát rất buồn. Con xem phim, phim lại quay cảnh một đám tang.
Trái tim con bị dày vò, không lối thoát…
Con góp nhặt nỗi nhớ qua những kỉ niệm êm đềm bên mẹ. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời, vậy mà tự tay con đã phá vỡ đi cái hạnh phúc đó. Cả cuộc đời mẹ chịu nhiều vất vả, khó nhọc vì con. Còn con chưa một ngày được báo hiếu mẹ, ngay cả lời yêu thương cũng chưa một lần con nói ra.
Con có rất nhiều dự định cho tháng lương đầu tiên của mình, trong đó có cả mẹ. Điều đó giờ có còn quan trọng? Và đến tận hôm nay, con vẫn chưa thể tìm cho mình một công việc, chắc do tính cách nhút nhát và ít nói quá đỗi. Suốt một năm qua, con đã chạy ngược chạy xuôi với cái nắng oi bức ngày hè, những cơn mưa bất chợt làm con ướt áo, con cũng tập bon chen với đời. Và cuộc sống không như những gì mà con tưởng tượng. Ở đời, có những sự đố kị, ganh ghét, cạnh tranh, lừa lọc, dối trá… và đồng tiền thật đáng sợ, nó có thể làm đảo lộn mọi thứ. Người ta dễ dàng sa ngã, dễ dàng nói những lời làm tổn thương nhau ghê gớm. Ở tuổi 24, con không có gì cả, không tiền tài, không sự nghiệp, cũng chẳng có nổi một nửa yêu thương. Con thật vô dụng phải không mẹ?
Đến hôm nay, người ta vẫn hỏi con sự thật về cái chết của mẹ, rằng lúc đó con và bác có mặt ở đấy không? Những câu hỏi như đánh thức quá khứ, con nhận ra đôi khi người ta thấy đau khổ ngay cả trong nụ cười. Đêm qua con lại mơ thấy mẹ, mẹ đã ngồi trước hiên nhà, mẹ xin lỗi con vì đã để con phải chăm sóc mẹ vất vả, rồi mẹ còn bảo mẹ sẽ sống khỏe như thế này thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Con đứng đó, trong tâm trí nghĩ rằng: vậy mẹ phải nghỉ ngơi thật nhiều cho mau khỏe, nhưng… cũng chẳng kịp nói lên lời. Bỗng choàng tỉnh dậy, sự thật nghe buốt nhói trong tim. Con ước mình cứ đeo đuổi những giấc mơ như thế, chẳng tỉnh dậy nữa có phải sẽ bớt đau khổ.
Chiều nay, con lại ngồi trước hiên, nhìn lên bầu trời, trời vẫn trong xanh, gió thổi bồng mái tóc. Con muốn hét lên thật to, muốn giang thật rộng đôi tay của mình để ôm trọn bầu trời kia, như ôm chính mẹ vào lòng, việc mà con chưa từng làm. Để con biết, mẹ vẫn ở đây…rất gần bên con.
Quá muộn rồi đúng không mẹ?
Con biết mình đã lớn rồi, chẳng thể sống mãi trong cái vỏ bọc của một đứa trẻ, suy nghĩ chẳng còn đơn giản, nụ cười chẳng còn ngây thơ.Con sẽ cho mọi người thấy mình mạnh mẽ đến thế nào. Con bắt đầu từ đây nhé, từ số 0 tròn trĩnh.
P/s: Tôi viết những dòng tâm sự này để nói lên những cảm xúc của mình, chỉ mong nhận được sự đồng cảm, sẻ chia và chạm đến trái tim của tất cả mọi người. Khi đọc xong bài viết này, hãy đến ôm mẹ của các bạn nhé, những người mẹ một đời vất vả vì chúng ta.
• Bài dự thi của bien nguyen <nguyenbien2210@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.