Lời hứa của ông nội
2023-02-18 01:20
Tác giả:
Ly An
blogradio.vn - Lời hứa đó của ông, sự chờ đợi của tôi, chúng mặc dù không thể thực hiện một cách trọn vẹn nhưng tôi sẽ không buồn, tôi cần phải chúc mừng ông vì ông đã có thể đoàn tụ với người phụ nữ mà ông hằng mong nhớ.
***
“Cháu gái ngoan, đợi ông về sẽ mua thật nhiều quà vặt cho cháu nhé!”
Đây là lời ông nội đã hứa với tôi trước khi ông chính thức bước lên con đường định sẵn là không thể nào quay đầu lại được.
Nhà tôi là nằm ở ngoại ô thành phố, nơi mà tưởng rằng dịch bệnh sẽ không thể nào có cơ hội ghé thăm. Nhưng cuộc sống vốn đâu thể lường trước được điều gì khi mà ngay đúng vào ngày giỗ của bà nội, gia đình tôi sững sờ phát hiện ra ông tôi ấy vậy mà lại có kết quả dương tính với Covid19. Nhận được tin dữ, cả nhà tôi ai nấy đều buồn rầu khôn nguôi nhưng đương sự là ông lại rất bình tĩnh, ông nhanh chóng làm theo hướng dẫn của xã, thu dọn quần áo để đến khu cách ly, ông rất lạc quan chỉ coi nó là một chuyến nghỉ dưỡng của bản thân.
Trước khi đi ông liên tục vỗ vai động viên bố tôi, kêu rằng phải chăm sóc đàn gà của ông thật tốt, nếu có con nào bị bỏ đói chắc chắn ông sẽ tìm bố tính sổ. Trước nay cuộc sống của tôi luôn có ông bên cạnh nên lúc ông xách đồ đi, tôi không cam lòng chạy đến ôm ông thật chặt, để rồi người vốn dĩ cần an ủi là ông, nay lại phải quay sang dỗ dành và hứa sẽ mua quà cho tôi, lúc đấy tôi mới chịu buông tay.
Thời gian mười bốn ngày nói dài không dài mà nói ngắn cũng không hề ngắn nhưng nó đủ để khiến lòng người hoang mang. Trong suốt thời gian đó, ngày nào tôi cũng ngồi trước cổng chờ bóng dáng gầy gò đạp chiếc xe đạp cũ xuất hiện trước mặt mình, nhưng chờ mãi, chờ mãi cái tôi thấy được chỉ là những khoảng không vô tận, còn người vẫn không thấy đâu.
Ngày hôm nay cũng như mọi khi, tôi cầm theo chiếc ghế mà hai ông cháu thường ngồi đánh cờ ra gốc cây xoài trước cổng ngóng ông về. Khi tôi đang loay hoay với tổ kiến dưới đất thì hoàng loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng bước nặng nề, không theo trật tự y như tâm trạng của chủ nhân nó lúc này vậy. Tôi ngẩng đầu lên liền thấy mẹ tôi một thân nhếch nhác đang lao đầu chạy về phía tôi, gương mặt hàng ngày luôn tươi cười hôm nay lại không thấy đâu, mà thay vào đó là hai hàng nước mắt chảy dọc theo đôi gò má đã điểm dấu vết thời gian của bà.
Chưa chờ tôi kịp phản ứng lại thì đằng sau mẹ đột nhiên có thêm sự xuất hiện của hai người đàn ông cao lớn. Trên người họ là bộ đồ bảo hộ màu xanh, màu mà tôi thường xuyên được nhìn thấy trên tivi kể từ khi dịch bệnh bùng phát trên đất nước. Điều đó sẽ không có gì đáng nói nếu như tôi không nhìn thấy trên tay họ là một hũ sứ lớn và theo như lời mẹ thì đó chính là tro cốt, tro cốt của ông nội tôi.
“Ông… ông đã mất rồi!”
Từng lời nói của mẹ như một đoạn băng tua chậm chạy trong đầu tôi, nó cứ lặp lại hết lần này đến lần khác. Đầu tôi như bị ai đó cầm gậy đập cho một cái đau đến choáng váng, chân tay bủn rủn, đôi môi tôi dần mất đi huyết sắc vốn có. Cả cơ thể tôi chao đảo, trực như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Ông nội tôi, người mới hôm nào còn hứa sẽ mua đồ ăn về cho tôi sao có thể nói đi là đi được! Hơn nữa trước đây ông còn nói bà không cần ông, nên ông sẽ ở bên cạnh đến khi nào tôi lấy được chồng mới thôi, nhớ khi đó tôi đã trả lời ông thế nào nhỉ? À, tôi đã dụi đầu vào cánh tay ông mà làm nũng
“Còn lâu cháu mới lấy chồng, cháu sẽ ở nhà với ông đến hết đời này.”
Nghe xong lời này của tôi, ông bật cười thật lớn, nụ cười này khiến những nếp nhăn trên mặt ông hằn lại sâu hơn nhưng ông không chút quan tâm đến nó mà nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu tôi, vẻ mặt nuông chiều, ông nói.
“Ông đã già, bố mẹ cháu cũng già, làm sao có thể ở bên cháu mãi được. Cháu đó, vẫn nên tìm cho mình một người đàn ông sẵn lòng bên cạnh cháu lúc khó khăn đi.”
Lúc đó tôi không hiểu thế nào là tình cảm, chỉ biết rằng cuộc sống có ông nội bên cạnh thật sự rất vui vẻ. Vậy nên nghe ông nói như vậy, một mặt tôi cảm thấy cũng đúng, nhưng mặt còn lại vẫn kiên trì với quyết định ban đầu nên tôi vẫn cứng miệng.
“Cháu không quan tâm, chỉ cần ông mãi bên cạnh cháu là được.”
Vẫn là nụ cười hiền từ, vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy ông đã đồng ý với tôi.
Đó chỉ là một trong số những lời hứa mà ông đã hứa với tôi, nhưng bây giờ thì sao? Tôi còn chưa trưởng thành, tôi vẫn cần ông dạy dỗ mỗi ngày mà. Tại sao… tại sao ông lại có thể bỏ tôi đi như vậy?
Trong thời gian cách ly ông cũng đã nhiều lần gọi điện về nhà, kêu cả nhà đợi, đợi ông bình an trở về đoàn tụ với gia đình, cũng bảo tôi đợi ông mua quà về cho cháu gái yêu quý của ông. Nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện tại sao lại đi đến bước đường này, hôm trước sức khoẻ của ông vốn dĩ còn rất tốt tại sao lại có thể chuyển biến xấu ngay như vậy được?
Tôi vẫn ở đây chờ ngày ông trở về, chờ ông đưa tôi đi học trên chiếc xe đạp nhỏ của ông và chờ những lần hai ông cháu lén lút ăn những món quà vặt ngoài cổng trường mà không muốn mẹ tôi phát hiện. Nhưng hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, thứ tôi nhận được lại là một hũ tro cốt lạnh lẽo mà những người này đưa và nói đó chính là ông tôi.
Không… không, tôi không muốn tin, cái tôi cần là người bằng xương, bằng thịt mỉm cười đứng trước mặt tôi ấy kìa, chứ thứ tôi cần không phải hũ sứ thứ lạnh lẽo không chút tình người này. Vẫn biết sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của cuộc sống nhưng nếu như, nếu như không có sự xuất hiện của loại virus gì đó thì có lẽ ông đã có thể sống thêm vài năm nữa, tôi cũng không mất đi người yêu thương mình.
Ông ơi, tại sao ông không cố gắng thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là gia đình chúng ta được đoàn tụ rồi. Hay bà nội đến tìm ông và đón ông đi cùng đúng không? Như vậy kể ra cũng tốt nhỉ, ông được đoàn tụ cùng bà, sẽ không phải ngày đêm trong mơ cũng thương bà đến mức rơi nước mắt nữa.
Tôi vẫn nhớ như in một đêm nọ, tôi vô tình tỉnh dậy và thấy ông đang lặng lẽ ngắm ảnh bà mà rơi nước mắt, ông bảo ông không muốn để bà một mình cô độc dưới đó nên ông bảo bà hãy đợi ông, sớm thôi ông sẽ xuống đó đoàn tụ với bà. Lúc nghe ông nói câu này, tôi cảm thấy ông đã nhớ bà đến mức mộng du rồi, một người khỏe mạnh đang sống vui vẻ bên cạnh gia đình tôi sao có thể nói đi là đi được.
Thế nhưng cuộc đời mà, đâu ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng đâu ai có thể chống lại tử thần, kháng lại lệnh chết của Diêm vương, điều duy nhất chúng ta có thể làm là âm thầm cầu nguyện, cầu cho chiếc bút tử thần sẽ không gạch đúng tên mình. Và lần này ông lại không may mắn bị con mắt con tử thần ngắm trúng. Đối với tôi có lẽ là nỗi buồn nhưng với ông lại là sự giải thoát thì sao nhỉ? Giờ đây ông có thể đến bên cạnh bà mà không bị thứ gọi là âm dương cách biệt ngăn cách nữa.
Lời hứa đợi ông đoàn tụ với bà, ông đã làm được nhưng còn lời hứa đợi ông khoẻ mạnh trở về đoàn tụ với gia đình tôi thì ông lại không thể hoàn thành.
Lời hứa đó của ông, sự chờ đợi của tôi, chúng mặc dù không thể thực hiện một cách trọn vẹn nhưng tôi sẽ không buồn, tôi cần phải chúc mừng ông vì ông đã có thể đoàn tụ với người phụ nữ mà ông hằng mong nhớ.
© Ly An - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."






